< Sống lại cho tất cả quãng thời gian mà chúng ta đã bỏ phí>
Hữu Mỹ suýt nữa thì chảy nhiều máu mũi quá mà chết.
Chỉ bởi vì một câu như vậy, có cần thiết phải tới mức này không?
Phòng ngủ vừa kê thêm một bộ bàn – ghế đôi như trong lớp học ngày trước,
Hải Đông khoác một chiếc áo đồng phục cấp ba na ná giống, ép buộc Hữu Mỹ cũng phải mặc một chiếc áo trắng tinh khôi như vậy.
Ngay cả quần, cũng là quần màu xanh lam đậm giống như học sinh.
Hải Đông ôm lấy người, cất giọng gọi mấy tiếng liền.
- Lớp trưởng.
- Lớp trưởng
- Lớp trưởng.
Hữu Mỹ thực sự muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Ngoài kia là một sếp lớn, nhân viên vừa thấy liền cúi đầu chào. Vậy nhưng ở đây lại bị ép ra cái dạng này.
Nhưng, Hải Đông rất vui vẻ, rất háo hức, nhìn một vẻ mặt kia Hữu Mỹ quả thật có chút không đành lòng. Trả lời một tiếng:
- Ừ.
Hải Đông cọ cọ mặt trong ngực Hữu Mỹ, bật cười:
- Ngày đó ngốc thật, cứ nghĩ là giữa con trai làm gì có chỗ nào mà đâm.
Hữu Mỹ đương nhiên hiểu ý, nâng cằm lên, vừa hôn vừa mút một đoạn môi cong đến đỏ, vừa đẩy người về phía chiếc bàn học:
- Bây giờ biết rồi, cũng không trễ.
Hải Đông nhéo một cái lên eo Hữu Mỹ:
- Tên lớp trưởng chết tiệt!
Hữu Mỹ cười thành tiếng, ôm người đặt lên bàn kia:
- Ồ!. Đã mang tiếng là chết tiệt, lại còn bị ai đổ oan đến mang tiếng là biến thái nữa, nếu hăng hái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-lop-truong-chet-tiet/764923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.