- Này, tôi sợ ma.
- .....
Hải Đông luồn những ngón tay mình, khẽ chạm tới từng đầu ngón tay to lớn kia.
Hữu Mỹ băn khoăn vài giây rồi chộp lấy, sợ người đổi ý.
- Vậy cầm tay đi, sẽ đỡ sợ hơn.
- Nhỉ?
Đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, từng ngón đan xen, nóng rịn mồ hôi.
Kẻ to lớn nào đó lại thì thầm cựa người.
- Hải Đông, tôi.. ôm cậu được không?
- Sao... lại ôm?
- Vì.. lạnh.
Mùa hè nóng nực, thân quấn lấy thân, tiếng tim đập muốn trào qua lồng ngực,
Hải Đông còn người dụi lên ngực Hữu Mỹ,
Nóng, là như thế, nhưng lại không kẻ nào chê bai mà đẩy ra.
Tại eo người, một cái siết run rẩy.
- Hải Đông.
- Tôi... tôi... hôn một cái được không?
Hải Đông mặt đỏ bừng, trả lời làm sao đây?
Chỉ là nhắm mắt, đón lấy đầu môi kia.
- ----------
Ai biết được tình yêu có vị gì?
Liệu thơm hơn nụ hôn đêm hè hôm ấy?
Nằm chung một chút, xích lại gần thêm. Hai kẻ rạo rực trong lồng ngực, đều không thể ngủ.
Là kẻ nào cả gan cầm tay kẻ nào?
Là kẻ nào siết tại eo người nói rằng trời đổ lạnh giữa đêm hè nóng nực?
Lại là kẻ nào liều mạng bỏ đi ngại ngùng, đặt tới một nụ hôn?
Đầu môi chạm khẽ,
Như một luồng ánh sáng vừa chạy qua tim cả hai kẻ chớm tình.
Từ cái đêm hôm ấy, đã biết rằng, thứ tình cảm kia không chỉ đơn thuần là bạn thân nữa rồi.
Thế nhưng, đều coi như bỏ qua, thế nhưng, đều coi như không có.
Rồi, phải quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-lop-truong-chet-tiet/253897/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.