Ục Ục.
Hải Đông cảm giác như mũi và tai đều là nước, cổ họng nuốt xuống cũng đều là nước!
Một bụng nước ao!
Không lẽ thì chết rồi?!
Không thở được...
Không mở mắt được..
- ------------
Ùm!
Chỉ chưa tới mười giây sau, Hữu Mỹ đã có thể khẳng định Hải Đông kia thế nhưng không biết bơi!
Liền lao phăng xuống nước,, một tay cố sức sải bơi vào bờ, một tay đỡ lấy lưng eo Hải Đông kéo vào.
Hữu Mỹ vừa kéo được người lên, trên bờ đã xôm thành một mảnh ồn ã,
Nhưng lay tới năm bảy lần Hải Đông vẫn chưa tỉnh.
- Tỉnh lại, tỉnh lại đi!
- Hải Đông!
- Hải Đông!
Mấy bạn gái nhanh nhẹn cũng đã lập tức đi gọi y tế xã. Mẹ Nhật Mai cũng đã hốt hoảng chạy ra tới nơi:
- Có cháu nào biết hô hấp nhân tạo không?
- Hô hấp đi!
- Ấn ngực đi!
Hữu Mỹ cả người ướt nhẹp, cố gắng trấn tĩnh cơn hoảng loạn, nói thế nào cũng là do chính mình đảo tay chèo mới khiến Hải Đông rớt xuống nước.
Cũng chẳng biết nữa!
Ma xui quỷ khiến có sơ cứu đúng hay không! Rồi có bao nhiêu đứa mắt muốn rớt tròng!
Chẳng do dự mà đỡ lấy cằm Hải Đông, đặt môi xuống. Thổi.
Cánh môi lạnh lẽo chạm nhau, xúc cảm nặng nề,
Một kẻ nghĩ rằng mình thế là toi thật rồi, một kẻ lại nghĩ rằng chính mình suýt thì ngộ sát đi!
Thổi rồi thổi.
Hữu Mỹ như muốn lấy hết không khí trong phổi ra mà đẩy tới.
Hải Đông mờ mịt chậm mở mắt.
Ờ, ghét thì đến chết vẫn không thể nào quên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-lop-truong-chet-tiet/253892/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.