"Anh Huyền câu được đàn ông hay không thì tôi không biết, chỉ biết là có người muốn đến thả thính anh Huyền." Chu Cẩn lắc lắc rượu trong ly, cười nói.
Thanh Huyền nghe vậy nhấc mí mắt lên, nhìn nam nhân xa xa đi tới phía mình, cảm thấy có chút phiền.
"Anh đẹp trai." Dẫn đường nhỏ ăn mặc lộng lẫy cười muốn dính lên người Thanh Huyền.
Thanh Huyền vội vàng dịch sang bên cạnh, giật mình nói: "Tôi là 0, thuần 0, đừng yêu tôi, không có kết quả đâu."
"..." Đây đúng thật có thể nói là sét đánh giữa trời quang, dẫn đường nhỏ chết trân tại chỗ, biểu cảm cũng ngưng đọng.
Nhìn theo phía dẫn đường nhỏ với vẻ mặt như tro tàn rời đi, mấy người ngồi đây đều là biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nghẹn lại.
Về việc trên dưới của Thanh Huyền bọn họ cũng đều biết, năm đó một nam dẫn đường cao cấp sau rất nhiều lần tỏ tình bị từ chối thì đối phương quấn chặt lấy hắn nhất định đòi lý do từ chối, vì thế đại lão Thanh Huyền sờ sờ mũi, thản nhiên nói, "Tôi có người mình thích rồi, hơn nữa hai chúng ta giống nhau, tôi cũng là 0."
Từ đó về sau, một truyền mười, mười truyền trăm, trong tổ chức không còn nam dẫn đường nào tiến lên thổ lộ nữa, bọn họ biến thành im lặng nhìn Thanh Huyền chảy nước miếng, trong lòng tiếc hận vì sao một lính gác tổng công sức mạnh hai mét tám lại là 0.
Thanh Huyền cũng dần dần nắm giữ đại sát khí từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-linh-gac-kia-han-vua-soai-vua-a/2803229/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.