Du Thiệu Kiệt tiến lại gần tôi, hai tay ghì chặt bả vai tôi, ánh mắt hằn những vết tơ máu trông vô cùng đáng sợ.
"Cái đó không quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi cậu có nhớ cậu bé trong ảnh không?"
Cảm nhận được từ hai bả vai truyền đến cơn đau đớn, tôi khẽ kêu một tiếng muốn thoát khỏi đôi bàn tay đáng sợ ấy nhưng không tài nào thoát ra nổi.
"Du Thiệu Kiệt, buông tôi ra đã. Cậu làm tôi đau đó."
Gương mặt hắn vẫn đáng sợ như vậy nhưng đôi mắt đã dịu hơn trước. Hai bàn tay hắn dần nới lỏng khỏi bả vai của tôi. Vẻ mặt của hắn rất căng thẳng khi đợi câu trả lời từ tôi.
"Cậu bé đó thì tôi không nhớ, nhưng tôi biết người đó là cậu."
Vẻ mặt Du Thiệu Kiệt thoáng thất vọng, đôi mắt hụt hẫng nhìn chằm chằm vào tôi rồi bất lực xoay người. Tôi chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng to lớn của hắn, có lẽ hắn không muốn tôi nhìn thấy hắn khóc. Đại loại là vậy!
"Tôi nghe mẹ nói lúc nhỏ cậu bé đó là bạn thân của tôi. Có phải không?"
"Nghe nói? Quả nhiên là cậu đã quên tôi từ rất lâu rồi." Giọng nói của hắn rất nhỏ, ẩn chứa trong đó là sự buồn bã không nói lên lời.
Chúng tôi đến một khu công viên gần trường để nói chuyện. Vì giờ cũng đã trưa lên nơi này rất ít người, thỉnh thoảng mới có một hai người đi qua. Tôi và Du Thiệu Kiệt ngồi dưới một gốc cây lớn, bóng cây tỏa bóng mát xuống, thỉnh thoảng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-hang-xom-dang-ghet/2283463/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.