"Vưu Giai Kỳ giúp tôi lấy thêm ít đá đi!"
Lại là giọng của con nhỏ Tiểu Mễ nữa. Vốn dĩ tôi cũng không muốn nói cô ta là 'con nhỏ' đâu nhưng cô ta cũng quá đáng quá rồi đấy. Suốt từ lúc tôi ngồi xuống tới giờ, cô ta hết sai tôi lấy giấy ăn rồi đến gọt hoa quả, lúc thì cố tình làm đổ nước ngọt rồi lấy lý do là vô ý sau đó bắt tôi dọn dẹp. Tôi đang tự hỏi rốt cuộc tôi đã phạm phải tội gì mà cứ cố ý nhắm vào người tôi vậy?
"Vưu Giai Kỳ cậu không nghe thấy gì hả?"
Thấy tôi không trả lời cô ta lại nói tiếp. Tôi đứng dậy nhìn cô ả đáp."Trong nhà hết đá rồi, tôi đi mua thêm!" Đó chỉ là lời nói dối để che đi lý do thật sự là tôi sẽ trốn về, tôi không thể chịu đựng được nữa. Nhưng không ngờ Du Thiệu Kiệt lại đoán ra ý đồ của tôi, ngước đầu nhìn tôi với ánh mắt uy hiếp: Có giỏi thì cậu cứ trốn đi! Ý chính là như vậy.
"Không cần phải đi mua thêm. Tiểu Mễ uống nhiều đá không tốt cho sức khỏe đâu." Chỉ một câu nói chứa đầy vẻ quan tâm của Du Thiệu Kiệt mà gương mặt của Tiểu Mễ sáng bừng lên, liên tục gật đầu. Du Thiệu Kiệt nói với tôi."Ngồi xuống đi!"
Tôi giậm chân bực bội, hắn đi guốc trong bụng tôi hay sao mà cái gì cũng đoán được vậy!
Khi mặt trăng lên thay thế cho mặt trời thì tiệc mới tàn. Sau khi bọn họ ăn xong rồi phủi đít về thì tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-hang-xom-dang-ghet/2283440/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.