Đôi mắt nhỏ của Lê Soái ánh lên vẻ tức giận, không chịu thua kém ngạo mạn nhìn khắp cơ thể Vũ Văn Thần, có lẽ vì cùng là đàn ông nên cậu đặc biệt chú ý đến bộ phận săn chắc kia hơn một chút.
Nhìn xong cũng là lúc Lê Soái sâu sắc cảm nhận được sự bất công của tạo hóa.
"Đồng tính ch*t tiệt!"
Vũ Văn Thần dù có được giáo dục tốt đến mấy thì cũng có chút tức giận khi liên tiếp bị mắng như vậy, anh đi đến trước mặt Lê Soái, nụ cười tắt ngấm, lạnh nhạt hỏi: "Cậu mắng tôi là gì? Đồng tính ch*t tiệt?"
"Làm, làm sao? Chẳng, chẳng lẽ tôi mắng, không, không đúng à?" Không biết vì sao, bị Vu Văn Thần tra hỏi như vậy thực sự khiến Lê Soái cảm thấy có chút áy náy.
Trời đất có thể chứng giám lương tâm của cậu, một trạch nam ch*t tiệt như Lê Soái không phải không biết trên thế giới này có người đồng tính, và cậu tất nhiên cũng sẽ không phân biệt đối xử với những người này. Nếu không có Diệp Mộng Khiết, có lẽ cậu sẽ không bao giờ cùng Vũ Văn Thần tiếp xúc chứ đừng nói đến việc mắng mỏ anh như thế này.
Thực ra, xưng hô này quả thực có chút khó nghe.
Lê Soái âm thầm cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
Tuy áy náy là vậy, Lê Soái vẫn nhớ mục đích thực sự của cậu khi đến đây.
Lê Soái lấy lại dũng khí, lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện khoảng cách giữa Vũ Văn Thần và mình đã gần hơn rất nhiều, có chút không quen mà lùi lại. Lê Soái sau đó đáp: "Ờ thì... coi như anh thích, ừ, thích Hàn Dương đi, nhưng người người ta thích chính là Diệp Mộng Khiết cơ mà. Anh, anh hẳn là nên tự giác một chút, đừng có nảy sinh ý đồ xấu."
"Thích người khác có gọi là ý đồ xấu không?"
Giọng Vũ Văn Thần man mác buồn, Lê Soái ngẩng đầu lên, phát hiện trên khuôn mặt đẹp trai của Vũ Văn Thần thực sự có một chút u sầu.
Vũ Văn Thần cúi đầu xuống, vừa vặn cùng Lê Soái bốn mắt nhìn nhau, anh mỉm cười nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình: "Cảm xúc là thứ vĩnh viễn không thể kiểm soát được. Tình cảm của tôi dành cho Hàn Dương cũng không hề thua kém tình cảm mà cậu dành cho Diệp Mộng Khiết."
Nghe xong câu nói sau cùng của Vũ Văn Thần, Lê Soái chỉ cảm thấy trong đầu "oong" một tiếng, tâm trí cậu bắt đầu hơi rối loạn.
Anh ta nhìn ra rồi!!!
Anh biết mình thích Tiểu Diệp!!!
Cậu muốn gi*t tên xảo quyệt này để diệt khẩu!
Ngay khi Lê Soái đang lên kế hoạch xem nên băm Vũ Văn Thần ra thành từng mảnh hay là bóp ch*t hoặc độc ch*t anh ta, bên tai chợt truyền đến tiếng cười khẽ.
"Có vẻ như tôi đoán đúng rồi nhỉ."
"Anh!"
Lê Soái trợn tròn mắt, cố gắng hết sức biến cơn tức giận của mình hóa thành một ám khí có thể hoàn toàn hạ gục tên đồng tính nam ch*t tiệt này.
Vũ Văn Thần cúi đầu xích lại gần nhìn Lê Soái, để rồi thiếu chút nữa bật cười ra tiếng. Anh không để ý đến cặp kính cực kỳ xấu xí kia của Lê Soái mà chỉ quan tâm đến đôi mắt to tròn cùng cặp lông mày lạnh lùng của cậu, vì tức giận mà gò má cũng bất giác phồng lên.
Vẻ mặt hài hước đó nháy mắt khiến Vũ Văn Thần nhớ đến bé cá vàng nhỏ màu đỏ với đôi mắt lồi mà anh từng nuôi trước kia, bé cá kia mỗi lần nhìn thấy anh tới cho ăn thì luôn vô cùng vui sướng quẫy đuôi bơi vòng vòng, thổi ra từng bong bóng nhỏ dưới nước.
Bất giác nhớ lại hình ảnh ấy, Vũ Văn Thần hết sức vui vẻ, nhất thời không thể kiềm chế được bản thân, đưa tay ra chọc đôi má đang phồng lên của Lê Soái.
Chọc rồi lại chọc.
Ừ, tay anh ngoài ý muốn cảm thấy khá dễ chịu.
Lại chọc một cái nữa.
"Ngu ngốc! Đây không phải mặt của lũ con nít bầu bĩnh kia mà là mặt của một ông già đấy! Nếu anh dám chọc thêm một cái nữa, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục!!!"
Lê Soái hung hăng đẩy kính lên, không để ý hình tượng hướng về phía Vũ Văn Thần hét lớn, mặc dù một tên trạch nam như cậu vốn dĩ không có cái gọi là "hình tượng".
"Quấy rối tình dục?" Vũ Văn Thần nhìn Lê Soái từ đầu đến chân, không chút khách khí bình luận: "Kiểu tóc tệ hại, quần áo vừa rẻ tiền vừa xấu, cặp kính thấy gớm, da dẻ không mịn màng, vóc dáng không cao, mông không to, nơi đó cũng không lớn, mặt tròn, ừ..."
Vũ Văn Thần dùng một ngón tay vén tóc mái Lê Soái lên, cẩn thận nhìn, không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc: "Cậu cũng chỉ có khuôn mặt tròn này là nhìn được một chút, cậu xem mình còn có triển vọng gì nữa, thích người ta nhưng không dám bày tỏ, mà kể cả có tỏ tình đi nữa cũng chưa chắc, không đúng, là chắc chắn không thể thành công. Cuối cùng vẫn là ở nhà làm một trạch nam, mà người đàn bà Diệp Mộng Khiết kia cũng chỉ có thể trong tang lễ của cậu gào lên hai tiếng, nhỏ xuống hai giọt nước mắt, sau đó, nên làm gì thì làm cái đó."
Nói xong, anh ta kết luận: "Sống như thế có ý nghĩa gì?"
Lê Soái mở miệng, trơ mắt nhìn môi trên và môi dưới của Vũ Văn Thần không ngừng mấp máy, tuy lời anh nói rất khó nghe nhưng lại khiến cậu có cảm giác bị đâm cho tỉnh ra.
Đúng, cậu là một kẻ thua cuộc, không có tương lai, không có năng lực, ngay cả gặp được người mình thích cũng chỉ có thể thầm mến. Rất không dễ dàng mới có thể có đủ can đảm, nhưng lại là để giúp người mình thích đi dọn dẹp tình địch! Má nó, cuộc sống của cậu sao lại bị lãng phí đến thế chứ!!!
Cậu xứng đáng là một cái lốp dự phòng (*),à không, Lê Soái đau khổ cười, trước đây cậu chưa từng tỏ tình nên ngay cả tư cách làm lốp dự phòng, cậu cũng không có.
Lê Soái đột nhiên cảm thấy đời mình thật là u ám quá...
Vu Văn Thần sau khi luẩn quẩn một hồi, bắt đầu vào vấn đề chính: "Thật ra thì, chúng ta rất giống nhau."
"Giống nhau?" Lê Soái nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Vu Văn Thần đột nhiên cười lớn, trên khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ ra vài phần mị hoặc, tuy là không giống như sự quyến rũ của các cô gái, nhưng lại có thể trực tiếp lay động đến linh hồn cậu.
Vu Văn Thần duỗi tay: "Tôi muốn Hàn Dương, cậu muốn Diệp Mộng Khiết, chúng ta chẳng phải là ngồi chung một thuyền rồi sao?"
(*) lốp dự phòng: đối với người bạn thích, bạn chỉ là kế hoạch B, nghĩ là chỉ được "sử dụng" khi kế hoạch A thất bại.