Chương trước
Chương sau
Quán bar vẫn chưa đông người lắm, để tiện cho việc nói chuyện, Cơ Quân Dã đã tìm một vị trí nằm lệch trong góc. Cô lẳng lặng nhìn Thương Hoài Nguyệt đang đi tới trước mặt, dáng người mản dẻ, khuôn mặt dịu dàng, mẫu người đẹp Giang Nam điển hình. Cho dù ở bên ngoài có phong lưu đến đâu thì khi về đến nhà đàn ông vẫn thích mẫu phụ nữ như vậy. Dịu dàng như nước, từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu anh hùng sa vào hồ nước má hồng, anh trai cô cũng không thể là ngoại lệ, nếu cô còn không ra tay thì chỉ sợ anh ấy sẽ phải chết đuối trong hồ nước này.

Trong lòng Hoài Nguyệt thấp thỏm không yên, gặp Cơ Quân Dã quả thực cô còn thấy chột dạ hơn cả gặp Cơ Quân Đào, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Sao thế? Mặt tôi nhọ à? Mới vài ngày không gặp đã nhìn tôi như vậy rồi?"

"Bố tôi nói đúng, ngoại hình cô đúng là khá giống mẹ tôi", Cơ Quân Dã nói, "Tôi nói là mẹ tôi, chính xác hơn thì là mẹ của anh trai tôi, không phải mẹ đẻ của tôi".

Hoài Nguyệt nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ ngẩn ngơ nhìn Cơ Quân Dã.

"Sao rồi? Bất ngờ lắm à? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải cô còn tưởng anh ấy là chồng tôi hay sao?" Cơ Quân Dã nhấp một ngụm "Nhớ Giang Nam" trong tay, nói: "Ngoại hình hai anh em chúng tôi đều coi như không tồi, có điều lại không giống nhau chút nào, bây giờ cô đã biết vì sao rồi chứ? Đó là vì tôi giống mẹ đẻ tôi, mặc dù lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ta là ở tang lễ của bà ta, là di ảnh, có điều chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra đó là người sinh ra tôi, thật sự rất giống hình ảnh tôi trong gương".

Cơ Quân Dã lại nhấp một ngụm rượu, "Một cô con gái giống bà ấy như vậy mà vì sao bà ấy lại vứt bỏ?" Cô cười cười với Hoài Nguyệt, "Sau khi phát hiện mình có thai bà ta lại chạy tới hỏi mẹ tôi xem mẹ tôi có cần đứa bé đó hay không, nếu không cần thì bà ta sẽ bỏ nó đi nhưng phải cho bà ta một khoản tiền bồi thường. Khi đó bố tôi đã trở nên rất nổi tiếng rồi, đối với phụ nữ ông ấy luôn luôn hào phóng, tôi không rõ vì sao ông ấy chỉ keo kiệt với duy nhất mẹ đẻ tôi. Rất nhiều năm sau tôi mới biết, thì ra bà mẹ đẻ làm người mẫu của tôi lại yêu một người đàn ông khác trong lúc vẫn bám lấy bố tôi, mà lại còn là một người nghèo. Bà ta tiêu tiền của bố tôi mà lại lén lút quan hệ với người đàn ông khác làm cho bố tôi trở thành chuyện cười trong giới một thời gian dài, sau khi được biết ông ấy rất giận dữ nên đương nhiên sẽ không cho bà ta tiền".

Cơ Quân Dã nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm, "Loạn lắm đúng không? Cái thế giới nghệ sĩ này là sự hòa trộn của đủ mọi màu sắc, họ tự cho là lãng mạn nhưng thực ra cũng rất xấu xí".

Hoài Nguyệt từ chối cho ý kiến, cô vẫn luôn cho rằng đó là một thế giới không có quan hệ gì với mình.

"Mẹ tôi là một người tin phật, là người tốt bụng nhất tôi biết trong cuộc đời này. Bà ấy đã giữ tôi lại, cho nên tính mạng của tôi không phải do mẹ đẻ tôi ban cho mà là do bà ấy ban cho. Nếu như không phải vì mẹ đẻ tôi bị bệnh qua đời năm tôi 17 tuổi thì có thể tôi cũng vĩnh viễn không biết mình không phải con đẻ của mẹ. Nhiều năm như vậy mẹ tôi vẫn yêu thương che chở tôi, tất cả những việc gì một người mẹ có thể làm được cho con thì bà ấy cũng làm được. Đáng tiếc tôi lại không đủ tốt, hôm đó nếu như tôi không gọi điện thoại trong phòng thì bà ấy cũng sẽ không nhảy từ trên lầu xuống".

Khi một người phụ nữ chìm sâu trong tình ái thì trong mắt họ trừ người yêu tất cả các chuyện khác đều không đáng để ý, cho nên khi đó cô mới không phát giác sự khác thường của mẹ thời gian đó. Đây là một nguyên nhân khác khiến cô vẫn chưa muốn kết hôn với A Thích, bởi vì cảm thấy bứt rứt, bởi vì cần phải chuộc tội.

Cơ Quân Dã lấy bao thuốc ra, rút một điếu, châm lửa, rít một hơi thật dài rồi bật ho sặc sụa. Hồi lâu sau cô mới tiếp tục nói: "Cho nên tôi phải chăm sóc anh trai giúp mẹ tôi, đó là sự vương vấn lớn nhất của bà ấy trên thế giới này. Nếu như anh trai tôi không hạnh phúc thì mẹ tôi ở trên trời cũng không thể yên tâm được, vậy thì tôi làm sao xứng với ơn dưỡng dục của bà ấy".

Hoài Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ấy có một vẻ đẹp ngang tàng nhưng không ngờ cũng có một tâm sự nặng nề như vậy, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình với Cơ Quân Dã trong nháy mắt đã được thu hẹp lại rất nhiều.

"Trong mấy năm cuối cùng mẹ tôi cắt cổ tay tự sát không chỉ một lần, điều này làm tôi trở nên hết sức căng thẳng, mỗi lần nhìn thấy bà ấy trước hết tôi luôn nhìn cổ tay bà ấy. Sau đó tôi cất tất cả các loại dao trong nhà đi, không ngờ lần cuối cùng bà ấy lại không dùng dao". Cơ Quân Dã dập điếu thuốc cười nói: "Hôm nay tôi bị anh trai tôi làm giật nảy, anh ấy không cẩn thận để dao rọc giấy cắt vào cổ tay, khi đó tôi lại sinh ra ảo giác cho rằng đó là tay mẹ tôi, mấy năm đã quan nhưng tôi vẫn không quên được, máu chảy, từng giọt máu rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành, muốn ngừng cũng không ngừng được, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không quên được".

Mặc dù ánh đèn rất tối nhưng Cơ Quân Dã vẫn phát hiện sắc mặt Hoài Nguyệt trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, trong lòng cô càng khẳng định suy đoán của mình. Buổi chiều hôm nay nhất định anh trai cô đã đi đón Hoài Nguyệt, hai người chia tay mà không hề vui vẻ, đó chính là nguyên nhân hôm nay tâm tình anh trai rung động lợi hại như vậy. A Thích nói đúng, có lẽ buổi tối hôm đó giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, anh trai mình rơi vào còn Hoài Nguyệt lại muốn trốn ra, tình hình là như vậy đúng không?

"Cái ông anh trai của tôi ấy, trong mắt người khác thì hình như anh ấy được Thượng Đế thiên vị rất nhiều, xuất thân danh môn, tài hoa hơn người, nhưng trên thực tế từ khi hiểu chuyện anh ấy đã bắt đầu sống không thật sự vui vẻ. Cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi sớm đã chỉ còn danh nghĩa, bố tôi bận theo đuổi hồng trần, mẹ tôi cả ngày ở nhà buồn bực không vui anh ấy không được hưởng thụ tình thương của cha mà những đứa trẻ khác đều có, còn tình thương của mẹ những đứa trẻ khác có thể yên tâm hưởng thụ thì anh ấy lại phải hưởng thụ trong nơm nớp lo sợ. Lần đầu tiên anh ấy phát hiện mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm là khi thấy mẹ tôi cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, hôm đó anh ấy vừa về nhà sau khi đi xem phim với bạn gái, từ đó trong tâm lí anh ấy có một khoảng tối. Sau này mỗi mói tình của anh ấy đều chỉ kéo dài được mấy tháng là chia tay, bởi vì anh ấy không thể thường xuyên ở bên cạnh bạn gái mà mỗi lần hẹn hò đều phải bỏ dở để chạy về nhà xem mẹ tôi và tôi có bình yên vô sự hay không".

"Môi trường gia đình quả thật sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời một người, lúc li hôn Lỗ Phong tôi cũng do dự rất lâu, không phải vì người đàn ông đó mà là vì Đậu Đậu, tôi sự sẽ để lại bóng tối cho cuộc đời nó". Hoài Nguyệt tràn đầy cảm xúc, "Nếu như cuộc đời của Đậu Đậu bị ảnh hưởng vì điều này thì tôi không chịu nổi, cả đời cũng không thể tha thứ cho mình được".

Cơ Quân Dã thở dài trong lòng, những thứ Hoài Nguyệt phải suy nghĩ quả thật không ít chút nào.

"Hoài Nguyệt, tôi biết anh trai tôi thích cô, tôi nghĩ một người thông minh lanh lợi như cô thực ra cũng biết điều này từ lâu rồi. Anh ấy rất chất phác, có thể có những việc có lỗi với cô. Nể mặt tôi, cô đừng chấp anh ấy được không?"

Cơ Quân Dã nhìn thẳng vào mắt Hoài Nguyệt, "Mấy tháng nay tâm tình anh ấy rất tốt vì cô, A Thích không chỉ một lần nói với tôi rằng bệnh của anh ấy đã khỏi. Cô xem, anh ấy vẽ tranh quên ngày quên đêm, một người bệnh trầm cảm không thể làm việc nhiệt tình như vậy được. Hàng tuần anh ấy đều lên lớp cho sinh viên, bắt đầu tham gia một vài hoạt động xã giao, cũng không còn ghét những nơi đông người nữa. Anh ấy thích Đậu Đậu, thường xuyên bế nó, trước kia anh ấy không bao giờ có thể chịu đựng việc người khác chàm vào người anh ấy. Mấy năm nay bên cạnh anh ấy chưa từng có bất cứ một người phụ nữ nào".

Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Dã, gương mặt đỏ bừng, không biết là vì Cơ Quân Dã nói Cơ Quân Đào thích mình hay là vì câu nói cuối cùng đó.

"Đừng căng thẳng, tôi biết cô không yêu anh trai tôi cho nên anh ấy mới rầu rĩ không vui như vậy. Những ngày cô không về anh ấy luôn đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường nhỏ đó, ăn cơm cũng không ngon. Cô đến Vân Nam mà không chào tạm biệt, anh ấy lo lắng đến mức hai ngày một đêm không ngủ, đến tận lúc tôi tìm được cô qua điện thoại của giám đốc Trần anh ấy mới hơi yên lòng. Tôi thấy vui vẻ cho anh ấy, năm nay anh ấy 35 tuổi, cuối cùng cũng được biết đến điều đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Tôi cũng thấy buồn cho anh ấy, bởi vì mặc đù điều đó đẹp thật nhưng chỉ sợ lại không thuộc về anh ấy". Âm thanh của Cơ Quân Dã dần dần thấp xuống, viền mắt hơi ươn ướt, "Cái ông anh ngốc này, nhìn anh ấy ngơ ngẩn như mất hồn, chỉ sợ anh ấy đã biết kết cục không ổn rồi".

Hoài Nguyệt quay mặt đi, cô càng cảm thấy mình có lỗi với Cơ Quân Đào, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Cô rất mềm lòng, cô cũng không làm sai gì cả. Thích cô là chuyện của anh ấy, cô không thích anh ấy cũng không thể nói là làm hại anh ấy, cùng lắm chỉ có thể nói là số anh ấy không may, nhiều cô gái thích anh ấy như vậy nhưng anh ấy lại chỉ thích cô". Cơ Quân Dã lại uống hết một li "Nhớ Giang Nam", cười hì hì hỏi: "Hoài Nguyệt, cô thành thật với tôi đi, có phải cô thích Trần Thụy Dương không? Hôm đó muộn như vậy rồi mà còn ngồi cùng anh ta, ở Vân Nam có thể coi trời bằng vung đúng không?"

"Không phải không phải, hôm đó mấy người ở tòa soạn chúng tôi cùng đến quán bar ở Lệ Giang mà, đến Lệ Giang không đến quán bar ngồi thì chưa thể coi là đã đến Lệ Giang đúng không?" Hoài Nguyệt nghiêm mặt nói. Cô không thể chấp nhận Cơ Quân Đào nhưng cũng không muốn lấy người đàn ông khác ra để tấn công anh.

Cơ Quân Dã tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Hoài Nguyệt, không nhìn ra một chút sơ hở nào, cô thầm vui mừng trong lòng. Mặc dù Hoài Nguyệt còn chưa thích anh trai nhưng cũng không thích những người khác, như vậy chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi.

"Vân Nam mát mẻ hơn chỗ này của chúng ta nhiều, cô xem cái thời tiết quỷ quái này, quả thực không dám ra khỏi cửa nữa. Cô muốn cho Đậu Đậu đến núi Đại Thanh, vậy tại sao cô không về ngoại ô mà ở. Nhiệt độ ở đó ít nhất cũng phải thấp hơn trong thành phố đến 5 độ".

"Một người thì sống ở đâu chẳng được, đằng nào cũng phải bật điều hòa mà". Hoài Nguyệt cúi đầu nói.

"Không lẽ Đậu Đậu đi chơi rồi nên cô cũng mất hồn luôn rồi à? Cô quên vườn rau ở nhà rồi à? May mà ngày nào anh trai tôi cũng lên nóc nhà tưới mướp cho cô, có ngày còn lên những hai lần. Mướp ra nhiều quả lắm, có ăn cũng ăn không hết", Cơ Quân Dã nói: "Buổi tối hôm qua tôi cũng hái hai quả nấu canh".

"Tôi còn tưởng là chị tưới nước giúp tôi cơ!" Trong lòng Hoài Nguyệt ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, nghe Cơ Quân Dã nói rõ đầu đuôi như vậy cô mới biết anh ấy đã vì cô đến mức đó, làm sao cô có thể thừa nhận được điều này?

"Tổng cộng tôi cũng chỉ tưới cho cô có một lần", Cơ Quân Dã hơi xấu hổ nói, "Toàn quên mà, có lúc nhớ ra thì anh trai tôi đã tưới xong từ lâu rồi. Bình thường ở nhà anh ấy chẳng quan tâm đến chuyện gì hết nhưng riêng chuyện tưới mướp lại làm rất tốt. Tôi còn sợ anh ấy tưới nhiều quá làm mướp úng mà chết ấy chứ".

"Mướp không chết úng mà chỉ chết khô thôi, ở nông thôn có rất nhiều gia đình trồng mướp ở dưới ao luôn", Hoài Nguyệt gượng cười nói, "Giống mướp này có ngon không? Chỉ cần xào qua là được, ăn vừa thơm vừa ngọt".

"Cô nói như vậy tôi lại thấy thèm ăn. Hoài Nguyệt, tôi gọi cô ra đây là muốn nói với cô một việc", Cơ Quân Dã quay đầu lại nhỏ giọng nói, "Tôi có thể đã có thai".

"Thật à?" Hoài Nguyệt mở to hai mắt rồi lập tức nhíu mày, "Vậy tại sao chị còn vừa hút thuốc lá vừa uống rượu, như vậy không tốt cho em bé đâu. Mấy tháng rồi?"

"Không sao đâu, mới được một ngày". Cơ Quân Dã giơ ngón trỏ lên lắc lư trước mặt Hoài Nguyệt.

"Một ngày?" Hoài Nguyệt không hiểu.

"Ngốc thế, thế mà cô còn làm mẹ rồi cơ đấy", Cơ Quân Dã thở dài nói, "Vốn hôm nay tôi định mua thuốc uống nhưng A Thích không cho".

Hoài Nguyệt dở khóc dở cười, người trong gia đình này còn đúng là hoành tráng, ông bố đã quy y cửa Phật mà vẫn ăn vụng thịt kho tàu chính khí lẫm liệt, con gái thì tuyên bố đã có thai một ngày, anh chàng Cơ Quân Đào kia, khuôn mặt tuấn tú và nụ cười nhàn nhạt của anh hiện ra trong đầu cô, tính ra vẫn có thể coi là quá bình thường.

"Chị có thể khẳng định như vậy à?" Cô cười hỏi.

"Đương nhiên, không phải trong thời kì an toàn, hai chúng tôi đều chưa già, làm gì mà không có được?" Cơ Quân Dã cũng cười, "Tôi phải mau sinh một đứa con gái để tuyển Đậu Đậu làm con rể mới được".

Hoài Nguyệt đứng dậy nói: "Đã khẳng định như vậy thì chúng ta đi về thôi, tối nay chị uống nhiều rượu như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn ngồi ở cái chỗ khói thuốc mù mịt này mãi à? Lần sau cũng đừng như vậy nữa".

Cơ Quân Dã ngăn lại, "Chúng ta ngồi thêm lát nữa, tôi gọi A Thích tới đón".

Hoài Nguyệt nhìn quanh, khẽ cắn môi nói: "Không khí ở đây không tốt, đừng ở đây nữa, để tôi lái xe cho". Đưa cô ấy về nhà có thể sẽ gặp anh ấy, nhưng dù sao cũng không thể không quan tâm đến thai phụ trước mặt này được, Hoài Nguyệt thầm thuyết phục chính mình.

Cơ Quân Dã cực kì kinh ngạc: "Thì ra cô biết lái xe, sao tôi chưa bao giờ thấy cô lái cả?"

"Lúc li hôn anh ta cho tôi xe nhưng tôi không lấy. Trước kia tôi cũng rất ít khi lái xe, đường thì tắc như vậy, lái xe đi làm còn chậm hơn cả đi bộ. Mình không phạm luật nhưng còn lo người khác phạm luật, tính ra đi xe lại thành gánh nặng, chẳng thà ngồi xe buýt cho yên tâm. Vốn tôi lái xe cũng không tốt lắm", Hoài Nguyệt nói, "Có điều chị cứ yên tâm, buổi tối ít xe, nhất định tôi sẽ đưa chị về nhà an toàn. Từ lúc còn chưa có thai Đậu Đậu tôi đã thi được bằng lái xe rồi".

Cơ Quân Dã vui vẻ nói: "Vậy hôm nay tôi may mắn đến mức nào mà được Thương tiểu thư đích thân lái xe đưa về đây".

"May mắn gì mà may mắn, là đãi ngộ dành cho thai phụ thôi". Hoài Nguyệt không nhịn được lườm cô, "Nếu tôi biết chị có thai rồi thì kiểu gì cũng không đồng ý gặp nhau tại quán bar, sau này chị cũng phải cố gắng ít ăn cơm ở bên ngoài, hàng quán có cao cấp đến đâu cũng không yên tâm bằng ăn ở nhà mình".

Cơ Quân Dã nói: "Nếu cô ở nhà liền kề thì tôi còn có thể thường xuyên qua nhà cô ăn chực, trông chờ vào hai người đàn ông đó thế nào được. Nếu như mẹ tôi vẫn còn thì nhất định sẽ chăm sóc tôi chu đáo".

Hoài Nguyệt vui đùa: "Hôm nay chị nói chuyện với tôi hồi lâu, vòng vèo mãi cuối cùng còn không phải là để bắt tôi làm đầu bếp cho chị trong thời gian mang thai sao?" Trong lòng cô đương nhiên đã hiểu rất rõ ý đồ của Cơ Quân Dã, nhưng có một số việc tâm có dư mà lực không đủ, cô cũng chỉ có thể nhận lời cho xong thôi. Nhớ tới cổ tay bị thương của Cơ Quân Đào, nhớ tới đôi tay tinh tế như mỹ ngọc đã từng vuốt ve thân thể mình kia cô lại thầm thở dài trong lòng.

Cơ Quân Dã lại tưởng mình thông minh, nghĩ thầm đúng là một cô bé ngốc, tôi đã nói nhiều chuyện về anh trai tôi như vậy, không thể uy hiếp cô trắng trợn nhưng cũng có thể làm cô cảm động đúng không? Còn chuyện có thai thì chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, bằng không vừa xoay người đã bị cô hiểu rõ ý đồ thì không phải là nói phí lời sao? Chính cô đã nhận lời rồi thì cũng đừng trách tôi làm cô phải vất vả nhé! "Làm đầu bếp thì không dám, thỉnh thoảng cho tôi ăn một bữa ngon là được rồi!"

Hoài Nguyệt lắc đầu thở dài nói: "Chỉ giỏi ra vẻ đáng thương, chị đúng là yêu tinh chứ không phải người".

Thực ra hai người này có ai không phải yêu tinh chứ? Nói chuyện vòng vo trên trời dưới đất điềm nhiên như không nhưng chẳng qua còn không phải đều chỉ vì có một người?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.