Tưởng Tử Diệc đột nhiên cười khẽ một tiếng:
- Được rồi, ta đã tha thứ ngươi.
Nhìn Tưởng Tử Diệc ngoái nhìn cười một tiếng, Phong Điền có chút thất thần.
Nguyên bản đối với Tưởng Tử Diệc không có gì, thế nhưng một thoáng vừa rồi kia, liền đến cảm giác... trời ạ.
Nụ cười kia ấm áp đến mức dường như có thể hòa tan được băng sơn.
Đám người Dạ Côn nhìn Phong Điền cười ngây ngô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả mọi người lập tức phá lên cười, bộ dáng thật ngốc.
Liền Trưởng Tôn Nhị đều nở nụ cười, đột nhiên phát hiện, đại gia đình này rất thú vị, so với mình tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.
Phong Điền tựa hồ nghe thấy bên này truyền đến tiếng cười, lấy lại tinh thần, lập tức thẹn thùng, cúi đầu chạy tới.
- Cười không tệ đó, Phong Điền.
Nguyên Chẩn nhịn không được trêu ghẹo nói.
Phong Điền không nói chuyện, vừa rồi đúng là làm trò mèo.
Dạ Tần tò mò hỏi:
- Vừa rồi các ngươi nói cái gì? Thế mà cười ngây ngô như vậy?
- Không có gì, Tần ca...
- Nói một chút đi, nói không chừng chúng ta còn có thể giúp đỡ một chút.
Dạ Tần cười tủm tỉm hỏi, đúng là bát quái vương.
- Thật không có gì, chỉ nói nhảm hai câu.
Lúc này Dạ Côn nói:
- Phong Điền, nói nhảm cái gì chứ, mau nói.
- Côn ca ngươi... thật không có gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
- Ôi ôi ôi...
Mọi người lập tức bắt đầu ồn ào lên, Phong Điền im lặng, Côn ca ngươi dù sao cũng là viện trưởng, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060416/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.