Trưởng Tôn Nhị cảm thấy đại ca hỏi loại vấn đề này, thứ nhất là thăm dò, thứ hai cũng là muốn xem ý nghĩ của mình, nếu bỏ đi tật bệnh thì đại ca quả thật là một nam nhân ưu tú, đáng tiếc lại mắc bệnh như thế, quả thật khiến cho người ta thổn thức không thôi.
- Đại ca, ta cảm thấy để bọn họ trả giá một chút là là được, dù sao danh ngạch có hạn, mỗi năm chỉ có một lần như thế, đại ca khổ sở nhọc nhằn thắng lấy danh ngạch, cũng không thể để người khác nói hai câu, liền toàn bộ đưa đi.
Lời nói của Trưởng Tôn Nhị được mọi người tán đồng, đây cũng là chỗ thông minh của Trưởng Tôn Nhị, dù sao thứ như lợi ích đều tồn tại ở khắp mọi nơi, chẳng qua là lớn nhỏ mà thôi, có lẽ đại ca lo lắng mình sẽ không nghĩ đến lợi ích của Dạ Tần, hướng về người ngoài.
Chỉ cần mình giữ gìn tốt lợi ích của Dạ Tần, như vậy liền sẽ được mọi người tín nhiệm.
- Đệ muội lời này không sai, nói thế nào cũng là chúng ta nhọc nhằn khổ sở đánh tới.
Trong đám người, nói vất vả đánh tới, đoán chừng cũng chỉ có một mình Dạ Tần vất vả, Nguyên Chẩn và Phong Điền đều rất nhẹ nhàng.
- Côn ca, vậy chúng ta phải làm gì đây?
Phong Điền hỏi.
- Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta thiếu cái gì nhất?
Dạ Côn hỏi ngược lại, hiện tại tất cả mọi người đều là người một viện, bọn họ cũng phải có suy nghĩ của mình, nếu như toàn dựa vào mình, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060407/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.