Ngay cả tim của Dạ Tần cũng bắt đầu đập rộn lên, không phải chứ...
Nhưng nghĩ đến công chúa cùng Tử Yên đều giống nhau, hẳn không đến mức.
Chẳng lẽ là nón xanh trên tinh thần?
- Phu quân ~
Trưởng Tôn Nhị thấy Dạ Tần thế mà mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn mình, liền dậm chân.
Nàng lập tức nói ra:
- Đó là phụ hoàng ta dùng.
Phốc!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Này có tính là việc tư của Thánh Nhân không, chúng ta thế mà biết việc tư của Thánh Nhân, có thể bị mất đầu hay không.
Nguyên Chẩn và Phong Điền sắp bị dọa tè ra quần, các ngươi là người một nhà, chúng ta là người ngoài cuộc, không nghe thấy gì cả, không nghe thấy, vừa rồi bọn họ nói cái gì, ta hoàn toàn không biết.
- Há, nguyên lai là Thánh Nhân.
Dạ Tần vỗ vỗ ngực, đúng là bị Ba Uyển Thanh tổn thương tạo thành phản xạ có điều kiện.
- Hừ!
Trưởng Tôn Nhị yêu kiều hừ một tiếng, không để ý tới Tần ca.
Tử Yên chọc chọc Dạ Tần, còn không cố gắng dỗ nàng, người ta đều như vậy, ngươi còn hoài nghi, cẩn thận đến lúc đó thật cho ngươi xanh biếc.
Tần ca cũng có chút khó, nhưng thê tử vẫn phải dỗ tốt, quá trình dỗ nhất định phải học cha, bất kể nói thế nào, cha dỗ mẫu thân quả thật tuyệt không thể tả.
Không có thê tử ở bên cạnh, Dạ Côn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, lật qua lật lại ngủ không yên, quyết định rời giường.
Mặc vào áo choàng thật dày, Dạ Côn đi dọc hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060401/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.