- Ta biết rồi, gia gia.
Dạ Tần hô hai chữ gia gia này đều cảm thấy rất cứng nhắc, Dạ Tư Không làm sao không nghe ra được.
Dạ Tần này, so ra kém đại ca y, cách biệt quá xa.
Hai đứa bé này của Dạ Minh, đúng là một trời một đất.
May mà Tần ca không biết suy nghĩ trong lòng Dạ Tư Không, bằng không thì liền muốn nói, gia gia nói rất đúng, ta cũng cảm thấy như vậy, từ nhỏ đến lớn đều muốn siêu việt đại ca, nhưng kết quả cuối cùng chính là, khoảng cách càng ngày càng xa, loại thống khổ đả kích này, ai có thể hiểu được?
- Bốn vị cháu dâu đúng là mỗi người một vẻ, Dạ Côn, Dạ Tần, đúng là có phúc lớn nha.
Dạ Tư Không nhìn mấy người Diệp Ly, cũng tán thưởng không ngừng, mấy người được khen đều có chút ngượng ngùng.
- Đều là nhờ phúc của gia gia.
Đúng là không nhìn ra, công phu vuốt mông ngựa của Côn ca đều là nhất lưu, chuyện này khiến Nguyên Chẩn và Phong Điền cảm thấy, Côn ca ngươi lợi hại như thế, sao còn muốn chúng ta làm gì, vẫn là trở về huyện Thái Tây thôi.
Ngay cả vuốt mông ngựa chúng ta cũng không bằng.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều muốn tâm sự với tiểu trọc đầu một phen, có cần phải nịnh bợ ông ta như thế không?
Nếu Côn ca biết ý nghĩ của thê tử, khẳng định sẽ hừ lạnh một tiếng, nữ nhân các ngươi đúng là tóc dài hiểu biết ngắn, lười giải thích với các ngươi.
Dạ Tư Không nghe nói như thế, mặt mày liền hớn hở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060396/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.