Ký Văn Sơn dù sao cũng là châu trưởng An Khang châu, trong người vẫn có ba phần hỏa khí.
Xảy ra chuyện như vậy, nguyên bản đã sốt ruột, thế mà tên Ngân Sắc Nam Nhân này còn hùng hổ dọa người, đúng là không để người khác vào mắt. Phách lối vô thiên.
- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi nói bản quan không cần cân nhắc, thế nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi còn không dám dùng chân diện mục đối mặt với mọi người
Ký Văn Sơn hướng phía Ngân Sắc Nam Nhân quát.
Dạ Côn nghe xong không lên tiếng, cũng muốn nhìn xem diện mục thật của tên này.
- Ta được tam hoàng tử phê chuẩn, không cần dùng diện mục thật gặp mọi người, châu trưởng hẳn đã biết đi, châu trưởng chậm chạp không tuyên án, kỳ thật mọi người chúng ta đều biết, người trong gia tộc lớn, châu trưởng đều phải ước lượng, càng không dám tự tiện làm chủ, ta cảm thấy, An Khang châu chúng ta thiếu một vị châu trưởng chính trực, không sợ cường quyền!
Ngân Sắc Nam Nhân vừa dứt lời, người đứng ở bên ngoài đều hô to theo:
- Đúng, chúng ta cần châu trưởng mới!
Tràng diện lập tức mất khống chế, chuyện này khiến sắc mặt Ký Văn Sơn tái xanh, Ngân Sắc Nam Nhân muốn mượn việc này đẩy ngã mình.
Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, sự tình phát triển có chút lệch hướng, hay là nói, đây mới là mục đích chính?
Đẩy ngã châu trưởng, như vậy ai sẽ có lợi nhất?
Ánh mắt Dạ Côn nhìn về phía Ba Đài yên lặng không nói.
Đây là một lão hồ ly, không thấy thỏ không thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060379/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.