Bên ngoài. 
Vẻ mặt Bùi Thiên dần dần trở nên ngưng trọng, nói nhỏ: 
- Nhiệt độ bên trong tựa hồ có vấn đề, thế này cũng quá thấp rồi. 
- Lần trước viện trưởng đi vào không gặp tình huống này ư? 
Trương Cẩn nhàn nhạt hỏi. 
- Trương đại nhân, năm đó ta đi vào, đến hôm nay cũng đã gần ngàn năm rồi, chỉ là năm đó lúc ta đi vào không có hiện tượng kết băng này, lời giải thích duy nhất chính là Ngân Cổ Câu đã mạnh lên. Thế nhưng chuyện này không có khả năng. 
Đạo Đức Tử từ tốn nói: 
- Lần trước viện trường tiến hành thí luyện cũng đã mấy trăm năm, ba còn hung thú kia không phải đồ đần độn, không có Cổ Sâm Thụ áp chế, có thể an tâm tu luyện, chỉ là có lẽ không nghĩ tới, lúc này lại có người đi vào. 
- Đại ca gặp nguy hiểm! 
Dạ Tần lập tức lên tiếng nhắc nhở, đại ca ta chỉ biết cầm kỳ thi họa một chút mà thôi, mấy năm nay chưa từng thấy hắn tu luyện qua. 
Bùi Thiên lạnh nhạt nói ra: 
- Mặc dù hung thú có tình nghi tu luyện, nhưng đại ca ngươi có Thiên Huyền pháp khí, đã đủ. 
Bùi Thiên vừa mới dứt lời, liền bị một màn trước mắt làm chấn kinh. 
Chỉ thấy Dạ Côn đứng ở cửa hang. 
Dưới ánh sáng mong manh, loáng thoáng có thể nhìn thấy hiện tượng quỷ dị. 
Vô số rễ cây khuyếch tán kết thành mạng lưới, xung quanh vách đá đều là băng tinh, mà đám rễ cây kia dường như có sức sống thịnh nhiên. 
Thế nhưng phía dưới lại giống như một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060329/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.