Nghe nói như thế, Dạ Côn cũng cảm thấy quan hệ giữa Đạo Đức Tử cùng Bùi Thiên không tốt.
Nhưng Đạo Đức Tử là Pháp Đạo đệ nhất nhân, Bùi Thiên viện trưởng dám chọc? Có chút kì quái nha.
- Quan Thanh còn trẻ, cần phải ma luyện nhiều hơn.
Bùi Thiên chắp tay nhẹ nói ra.
Đạo Đức Tử nhìn động tác Bùi Thiên, cười cười không nói gì, vô cùng không nể mặt mũi, mà Bùi Thiên thu hồi động tác, cũng không nhìn thấy một chút khó chịu nào.
Chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy quá kỳ quái, quan hệ có chút phức tạp.
- Đi thôi, đều đứng ở cửa ra vào làm gì.
Đạo Đức Tử chống đỡ quải trượng đi đến chỗ sâu trong hành lang gấp khúc, nhìn mọi ngươi xung quanh.
Đoàn người đi theo, ở trước mặt Pháp Đạo đệ nhất nhân, Dạ Chiếu cùng Dạ Thiếu Long cũng không dám làm càn, Du Lương Hiên từ đầu tới đuôi không nói một câu, người này chỉ đợi nói trúng tim đen, cũng không nói nhảm.
Dạ Côn tưởng rằng học viện của mình tương đối nhỏ, dù sao lúc ở trước cửa, tường vây rộng như thế, bên trong chỉ có vài khoảnh đất cát.
Nhưng...
Dạ Côn rất nhanh liền ý thức được mình sai lầm, học viện rất lớn! Rất lớn! Rất lớn!
Đoàn người đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng mới đi tới hậu viện của học viện.
Một cây cổ thụ đứng sừng sững ở trung ương, trên cành có vô số dây leo quấn quanh nóc nhà, ánh nắng đều bị cây mây ngăn cản gần hết, chỉ có một vài tia nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/4060326/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.