Chương trước
Chương sau
Trên xe ngựa, Nhan Mộ Nhi che miệng cười duyên nói:
- Phu quân, vừa rồi biểu lộ của Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thật buồn cười, giống như bị rơi vào trong hầm phân vậy.
Khóe miệng Diệp Ly giật một cái, hiện tại vừa nghĩ tới nhà xí, liền sẽ nhớ tới chuyện cũ không thể tả kia, thật quá mất mặt...
Dạ Tần khẽ cười nói:
- Tẩu tẩu có lẽ không biết, trước kia ta cùng đại ca đi tư thục đọc sách, đều là đi bộ, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều có xe ngựa, cho nên vừa rồi mới lộ ra biểu lộ như thế.
- Nguyên lai là như vậy, phu quân, đừng nhìn bên ngoài nữa, nói chuyện lúc còn bé của các ngươi đi.
Diệp Ly ôm cánh tay Dạ Côn nũng nịu nói.
Nói thật, Diệp Ly rất thích loại cảm giác này, cảm giác đây mới thật sự là mình, chứ không phải tôn thượng ngồi ở trên hoàng vị.
Dạ Côn buông rèm xuống, rời khỏi Bình Khang Phường, quả thật giống như trong sách miêu tả, phồn vinh cường thịnh.
- Đúng đó, phu quân nói một chút đi, Mộ Nhi muốn nghe ~
Ngay cả Nhan Mộ Nhi cũng ở bên cạnh nũng nịu, hai nữ hài tử mỹ lệ nũng nịu như thế, bất kỳ nam nhân nào đều không chịu được, bao gồm cả Côn ca.
Dọc theo con đường này, Dạ Côn kể lại sự tình khi còn bé, nói tóm lại, chính là dùng mấy từ ngoài ý muốn tương đối nhiều.
Mà Dạ Tần liền ở bên cạnh cường điệu, đại ca là đang khiêm tốn.
Nói đến khúc ở Mê Vụ Sâm Lâm, Nhan Mộ Nhi nghe tức muốn nổ phổi.
Miêu yêu miêu yêu.
Trong lúc bất tri bất giác sắc trời ảm đạm xuống, ngồi xe ngựa quả nhiên nhanh hơn đi bộ rất nhiều, vừa vào đêm đã tới đông thành An Khang châu.
Người ở nơi này đều là quý tộc An Khang châu, có quyền thế đều ở chỗ này, xem như vật họp theo loài đi.
- Thiếu gia, đến rồi.
Trương Thiên Thiên ngồi ở ngoài xe ngựa hô một tiếng, Đông Tứ và Đát Từ cũng nhảy xuống xe, thân là một vị tôi tớ chuyên nghiệp, hiện tại phải làm gì?
Đúng rồi!
Làm thang người cho lão sư.
Chỉ thấy Đông Tứ và Đát Từ ghé vào bên cạnh xe ngựa, Trương Thiên Thiên bên cạnh nhìn đến ngây người.
Rất chuyên nghiệp.
Dạ Côn cong người đi ra, nhìn thấy hành động của hai tên đệ tử, đây cũng quá xốc nổi đi.
- Về sau không được như vậy.
Dạ Côn nhẹ nói ra, không biết còn tưởng rằng Côn ca ta là thiếu gia ăn chơi đây.
Đông Tứ và Đát Từ sững sờ, chẳng lẽ động tác của mình không đủ chuẩn? Làm lão sư tức giận?
Xem ra cần phải đi nghiên cứu một chút, như thế nào mới có thể làm một tên đầy tớ ưu tú, lần khổ tu này quá khó khăn...
Dạ Côn nhảy xuống xe ngựa, đưa tay ôm thê tử xuống, xem ra Côn ca cũng rất biết đau lòng thê tử.
Song khi mọi người nhìn thấy trạch viện trước mắt, đều đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.
Nơi này không chỉ lớn hơn huyện Thái Tây gấp đôi. Hơn nữa nhìn đại môn xem, thế mà còn có hộ vệ.
Ông trời ơi, cha mẹ rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Các ngươi có tiền như vậy làm sao không nói sớm, làm hại chúng ta một đường cực khổ...
Nhìn hai con sư đá ở trước cửa kìa, đá này hẳn là ngọc thạch hiếm thấy đi. Không sợ nửa đêm bị người ta khiêng đi sao...
- Khẩu hiệu!
Trương Thiên Thiên bỗng nhiên hô một tiếng.
Hai hàng hộ vệ đứng ở cửa ra vào lên tiếng hét lớn:
- Thiếu gia một đường khổ cực! Thiếu gia một đường khổ cực!
Mọi người:...
Nói thật, khẩu hiệu này không được tốt lắm, thậm chí hô lên còn có một chút xấu hổ đây.

- Đại ca, chỉ sợ có âm mưu...
Dạ Tần khó có thể tưởng tượng, thấy biểu lộ Trương Thiên Thiên cũng thay đổi, sợ rằng có người giả làm Trương thúc.
Nghe đệ đệ nói như thế, Dạ Côn đều cảm thấy có chút đạo lý, đây cũng quá giả đi.
- Thiếu gia, chớ ngẩn ra đó, mau vào phòng đi.
Trương Thiên Thiên nghiêng thân cười nói.
Dạ Côn cũng muốn nhìn một chút, trong này rốt cuộc là thế nào.
Hộ vệ đẩy đại môn đồng đỏ trầm trọng ra, phát ra âm thanh nặng nề.
Dạ Côn đi vào xem xét, trời ạ...
Đây là thế ngoại đào nguyên ư? Trước mặt là cây cầu nhỏ bằng gỗ, phía sau cầu nhỏ là bích sơn cao ba trượng, nhìn hình dáng của tòa bích sơn này, chỉ sợ là được chuyển vào đi.
Ở bên cạnh thế mà còn có hồ. Trong hồ còn có thủy tạ, thủy tạ có hai sảnh đông tây, trên vách tường có đồ án hoa văn thủ công, phía nam bắc thủy tạ có hành lang cửu khúc nối liền hai bên bờ, toàn bộ thủy tạ phản chiếu ở trên mặt hồ, hơn hẳn thủy cung trong truyền thuyết.
- Trời ạ.
Nhan Mộ Nhi bị cảnh sắc trước mắt mê ngất, đôi con ngươi xanh lam yêu thích đến cực điểm.
Ngay cả Diệp Ly đều bị tay nghề này chấn kinh, đây tuyệt đối là thủ bút xuất phát từ tay đại sư.
Dạ Côn và Dạ Tần cảm thấy rất không chân thực, chúng ta là hài tử nhà nghèo, đừng gạt chúng ta.
Đầu óc Đông Tứ và Đát Từ có chút không nghĩ ra, đây thật là khổ tu sao?
Ở bên trong thủy tạ, Dạ Côn nhìn thấy hai đạo nhân ảnh, đó không phải là cha mẹ mình sao?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Dạ Côn và Dạ Tần liếc nhau, đi đến hành lang cửu khúc, thanh phong thổi vào mặt vô cùng sảng khoái.
Đông Môn Mộng đã nhìn thấy bọn nhỏ từ xa, đứng dậy ôn nhu hô:
- Côn Côn và Tần Tần của ta, nhanh đến đây để mẫu thân ôm một cái ~
Dạ Côn:...
Dạ Tần:...
Mẫu thân, lúc nhỏ thì không có gì, thế nhưng chúng ta đều đã lớn rồi, rất ngượng ngùng a.
Không để hai huynh đệ kịp phản ứng, Đông Môn Mộng đã ôm chặt lấy hai người:
- Đúng là làm mẫu thân lo chết đi được, sợ các con bị Hổ Điêu ăn.
- ...
- Ai nha, còn có Mộ Nhi và Ly Nhi, nhanh để mẫu thân ôm một cái ~
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi:...
Mẫu thân đúng là nhiệt tình, bất quá nữ hài tử cũng không quan trọng.
Đông Tứ và Đát Từ đang suy nghĩ, chờ lúc nữa làm sao cự tuyệt đây?
Nhưng mà bọn họ bị xem nhẹ...
Dạ Côn đột nhiên phát hiện, cha lại không có phản ừng gì với mình, thậm chí đều không đứng dậy.
Xem tình huống này, chỉ sợ cha gặp bất trắc rồi.
- Mẫu thân, cha làm sao vậy?
Dạ Tần lo lắng hỏi.
Đông Môn Mộng ôn nhu nói:
- Ngồi trước đã, phu quân, hài tử đều trở về, còn không nhìn sao?
Đầu Dạ Minh chuyển động, dùng ngữ khí thâm tình nói ra:
- Cổ có hơi cứng.
- Ồ? Cần ta giúp ngươi tới lắc một chút không?
- Ai nha, đột nhiên khỏi rồi, nàng nói có kỳ quái hay không.
Dạ Minh xoay người lại.
Dạ Côn thấy dáng vẻ của cha, cái cằm đều sắp rớt xuống đất, cục bầm trên mặt là thật ư?
- Cha, người thế nào?
Dạ Tần đau lòng, sớm biết liền đi báo cáo, ít nhất còn có thể lấy chút tiền.
Dù gì cha cũng bị đánh, bị mẫu thân đánh thế mới có giá trị.
Nếu Dạ Minh biết suy nghĩ trong lòng con ruột, không biết có thể tức ngất đi hay không.
- Trên đường cha tới phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn.
Dạ Minh nhẫn nhịn tim đau nói ra, Mộng Mộng đúng là quá độc ác.
Đông Môn Mộng ôn nhu nói:
- Cũng may vấn đề không lớn, mém chút làm mẫu thân đau lòng chết.
Đột nhiên cảm thấy mẫu thân thật khủng khiếp, cảm giác rất kinh dị.
Ngay cả Đông Tứ và Đát Từ đều cảm thấy lúc mẫu thân lão sư cười rộ lên, toàn thân đều rùng mình mấy cái.
- Mẫu thân, chúng ta đi ăn cơm đi.
Cả ngày hôm nay mọi người còn chưa ăn gì, hiện tại cả bàn thức ăn ngon, đúng là quá tốt.
Đông Môn Mộng ôn nhu nói:
- Đợi chút nữa ăn, khách của chúng ta vẫn chưa tới.
- Khách?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi một tiếng.
Đột nhiên, Dạ Tần nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.