Chương trước
Chương sau
Trên sách đã ghi rõ, người bị khu ma sống không bằng chết, bởi vì đại đa số oán linh vào thời khắc này đều liều mạng hút lấy sinh mệnh túc chủ, nếu như dùng biện pháp cứng rắn, cho dù khu ma thành công, người được cứu cũng sẽ trở nên si ngốc, sống không được bao lâu.
- Ác Linh, còn muốn giãy dụa? Trấn Linh Phù!
Chỉ thấy Không Hư lần nữa móc ra một tờ Linh Phù, dán lên trên trán nữ, hai tờ Linh Phù gia trì, thân thể nữ hài tản mát ra ánh sáng nhu hòa, vẻ mặt bình tĩnh lại.
Đát Từ thấy thế thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật ngay từ đầu dùng Trấn Linh Phù là được rồi, nữ hài này cũng sẽ không phải chịu đau khổ như vậy.
- Thôi đi, đây là diễn kỹ, nếu như ngay từ đầu dùng Trấn Linh Phù, như vậy sẽ quá dễ dàng, căn bản không thể hiển lộ ra thực lực của Ngũ Quái Khu Ma Nhân, dùng Linh Phù có tính công kích khiến Ác Linh nóng nảy, sau đó lại dùng Trấn Linh Phù, như thế mới có cảm giác đặc biệt.
Đông Tứ hơi bổ sung một chút, thân là đệ tử Vạn Ác Tông, y cũng sẽ không đi tra tấn một cô bé như thế.
Dạ Côn chỉ biết đại khái một chút, thế nhưng nghe hai tên này nói, lập tức liền cảm thấy khó chịu.
Nhất là nhìn thấy tiểu nữ hài xụi lơ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, có ai biết được vừa rồi nàng đã phải chịu thống khổ như thế nào, mà tất cả những thống khổ kia đều là vì "cao nhân" muốn "biểu diễn".
- Ồ, hai người các ngươi dường như biết rất nhiều đó.
Nhan Mộ Nhi bỗng nhiên dịu giọng hỏi.
- Phu nhân, chúng ta hiểu sơ, hiểu sơ...
Đông Tứ và Đát Từ rất điệu thấp, cung kính nói ra.
Diệp Ly nhẹ nói ra:
- Hi vọng cô bé kia không có việc gì.
Dạ Côn vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Ly:
- Sẽ không có chuyện gì.
- Không Hư công tử quả nhiên danh bất hư truyền, vẻn vẹn chỉ cần hai tờ Linh Phù là có thể tiêu diệt oán linh.
- Bội phục bội phục, hôm nay Không Hư công tử làm việc thiện, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Thái Kinh.
- Khu Ma Nhân đúng là một nghề nghiệp vĩ đại.
Không Hư cười cười, các ngươi có lẽ không biết, kỳ thật Không Hư ta một tờ Linh Phù liền có thể giải quyết, chẳng qua là không có tính thưởng thức mà thôi.
- Các vị, việc rất nhỏ, mong rằng các vị đừng truyền đi, Khu Ma Nhân chúng ta luôn âm thầm làm việc, không ham danh tiếng.
Nghe Không Hư nói thế, mọi người xúc động không thôi, Khu Ma Nhân quả nhiên đều rất vĩ đại.
Nhan Mộ Nhi vểnh môi anh đào lên, lẩm bẩm nói:
- Ta đều muốn ói, người này đúng là biết cách giả vờ.
- Đúng vậy, dùng sự đau khổ của người khác đến trang bức, quá mất mặt.
Dạ Côn đến biểu thị phê phán.
Nhưng mà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe xong cảm thấy, Côn ca à, thời điểm ngươi trang bức, tổn thương người khác còn ít sao...
- Cảm tạ cao nhân! Cảm tạ cao nhân cứu nữ nhi của ta, xin ngài hãy nhận một lạy này!
Một giới phu nhân cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có dùng sức dập đầu ngỏ ý cảm ơn.
- Không được không được, mau mau xin đứng lên.
Không Hư vội vàng nói, nhưng lại không có động tác, không giống Côn ca đều sẽ đỡ lên.
Phu nhân chậm rãi đứng dậy, lấy ra một mai kim tệ:
- Xin cao nhân đừng ghét bỏ.
Đây chính là một kim tệ duy nhất của phu nhân, bà bán sạch mọi thứ trong nhà, mang theo hài tử đến An Khang châu tìm trượng phu.
- Ta sao có thể nhận được chứ.
Không Hư uyển chuyển nói ra.

Phu nhân cũng là người biết chuyện, trực tiếp nhét kim tệ vào trong tay Không Hư.
- Ai nha, không được, không được.
Sau khi Đông Tứ nhìn thấy liền trầm giọng nói ra:
- Rất muốn đánh chết y.
- Ta cũng có cảm giác như vậy.
Đát Từ phụ họa một tiếng, thân là đệ tử của Từ Hàng thiên tôn, phải dùng lòng dạ từ bi, thế nhưng thấy cảnh này, bảo từ bi đi đớp phân đi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều muốn đánh chết tên Không Hư này, đúng là dối trá đến một đỉnh phong, không ai bằng.
Mà tất cả mọi người lại cảm thấy y rất ngưu bức.
Trời ạ, những người này không mang theo não ra cửa ư?
Có đôi khi thanh danh chính là như vậy, mọi người sẽ chỉ để ý đến những phương diện tốt của ngươi, cho dù là hiện tại, đều cho rằng là phu nhân cưỡng ép đưa tiền, mà Không Hư công tử là bất đắc dĩ.
Nhưng vào đúng lúc này.
Một cỗ khí tức kinh khủng từ trong thân thể tiểu nữ hài tản ra, Không Hư liền sầm mặt lại.
Chuyện này sao có thể? Hai đạo Linh Phù áp chế, thế mà có thể xông phá?
Phu nhân cũng phát hiện tình huống dị thường của nữ nhi, lập tức hỏi thăm Không Hư:
- Cao nhân, hài tử của ta...
- Yên tâm.
Không Hư không muốn nhiều lời với phu nhân, tình huống hiện tại không phải chưa từng gặp qua.
Dạ Côn cũng từng nhìn thấy tình huống này trong sách, trong quá trình khu ma, có số ít oán linh sẽ đột phát dị thường, loại tình huống này không có ai có thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng nếu như đã xảy ra, như vậy oán linh lúc này, chỉ sợ đã có thực lực Kiếm Hoàng.
Không Hư thầm mắng một tiếng, nếu như vừa rồi lập tức thu phục oán linh, làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy được.
Mình quá chủ quan!
Loại tình huống này Không Hư đã gặp một lần. Lần đó sư phụ treo... thậm chí tình huống đều cực kỳ tương tự.
Ở đây có người bình thường, cũng có người tu luyện, nhưng chỉ cần có mắt liền có thể thấy, tiểu nữ hài phát sinh dị thường.
Phốc!
Chỉ thấy Linh Phù trên trán tiểu nữ hài bỗng nhiên dấy lên hỏa diễm, hóa thành tro tàn.
Lúc tiểu nữ hài mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra một đạo tử vong ngưng thị, nói nhỏ một tiếng:
- Khu Ma Nhân!
Không Hư thật không dám khinh thường, bằng không thì kết cục hôm nãy sẽ giống như sư phụ, chết không toàn thây.
- Đồ yêu phù trận!
Không Hư trực tiếp xuất ra sát chiêu, năm tờ Linh Phù lập tức xuất hiện, vây quanh Không Hư, Linh Phù tản ra ánh vàng, phảng phất có thể hủy diệt tất cả tà ác.
Mọi người tranh thủ thời gian cách xa, không dám tới gần, muốn đi... thế nhưng cũng muốn thấy kết quả như thế nào.
Dù sao đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Năm đạo Linh Phù tán ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao vậy nữ hài lại
Xì xì xì...
Từng đạo lưu quang màu vàng kim từ trong Linh Phù bắn ra, tương giao cùng một chỗ, giống như từng cái xiềng xích khóa chặt tiểu nữ hài vậy.
Chỉ thấy tiểu nữ hài động đậy, Linh Phù liền bắn ra một đạo kim mang đánh tới cô bé.
Thấy tình huống như vậy, Không Hư hơi nhẹ nhàng thở ra, vấn đề không lớn.
Thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại khiến Không Hư lạnh cả người.
Chỉ thấy cô bé kia thế mà một phát bắt được năm tờ Linh Phù, vò thành một đoàn rồi nuốt vào bụng.
Âm thanh lốp bốp từ trong bụng tiểu nữ hài phát ra.
"Nấc ~" một đoàn khói từ trong miệng cô bé bay ra.
- Khu Ma Nhân, thực lực không tồi, nhưng vẫn thiếu một chút hỏa hầu.
Đáng chết! Làm sao bây giờ? Oán linh này tựa hồ còn đáng sợ hơn oán linh lần trước sư phụ đụng phải.
Mau nhớ lại xem lúc ấy giải quyết như thế nào...
Hình như... hình như có một nam nhân râu quai nón... không sai! Râu quai nón, bên cạnh còn có một nữ nhân phi thường xinh đẹp.
Lúc đó y đã làm gì nhỉ?
Nghĩ ra rồi! Y nói một câu nói...
Có tin ta đánh chết ngươi không!
Sau đó oán linh kia thế mà sợ, chủ động từ bỏ thể xác chạy. Cuối cùng hình như bị thuộc hạ của y thu thập sạch sẽ...
Nam nhân râu quai nón còn nói với mình một câu.
Người trẻ tuổi, sư phụ của ngươi lạc lối trên con đường trang bức, tuyệt đối đừng theo y.
Sau khi nam tử râu quai nón kia nói xong, lập tức bị nữ nhân bên cạnh nắm lỗ tai kéo đi.
Hiện tại chỉ có thể cược một lần!
- Có tin ta đánh chết ngươi không!
Không Hư gầm thét một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.