Chương trước
Chương sau
Đối với nữ hài tử đang thút thít nỉ non, Dạ Côn không biết an ủi thế nào, nhìn sang Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi giang tay ra, biểu thị lực bất tòng tâm, dù sao ngươi muốn một nữ hài tử giả khóc dừng khóc, đây là một chuyện rất khó.
Dạ Côn cũng không nói gì, dùng ngực của mình nói cho Diệp Ly, có ta ở đây...
Nghe tiếng tim đập hùng hồn của tiểu trọc đầu, Diệp Ly dần dần bình ổn lại, đã rất lâu rồi không khóc như thế, nữ hài tử yếu đuối một chút tương đối tốt, mình là quá cường thế, nguyên lai tựa vào trong ngực nam nhân, chính là loại cảm giác này, cảm giác được hắn sẽ bảo vệ mình, thật dễ chịu.
- Tiêu chảy kéo đau đi, về sau để ý một chút.
Dạ Côn căn dặn một tiếng.
Phù phù, Nhan Mộ Nhi cười ra tiếng, phu quân ngươi rất thú vị.
Nếu như có thể, Diệp Ly cũng muốn cho phu quân một chiêu Hắc Vong Kim Luân, phu quân ngươi thẳng đến mức làm cho người ta sợ hãi, ngươi biết không...
Tiếp tục như vậy, ngươi sẽ cô độc suốt đời.
- Trước tiên uống rượu giao bôi đi.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, hoàn toàn nhìn ra biểu tình của Diệp Ly có ý gì, muốn Dạ Côn nói dễ nghe, đoán chừng đời này cũng đừng nghĩ.
- Phu quân, ta tới rót rượu, ngươi ngồi.
Nhan Mộ Nhi cũng được biểu hiện biểu hiện a, không thể để cho lão thái bà đoạt đầu ngọn gió đi.
Dạ Côn cảm giác, nếu như đây đều là chân ái, thật là tốt biết bao...
Nhan Mộ Nhi rót rượu rất tốt, Dạ Côn một tay một chén, hai vị thê tử ngồi ở bên cạnh Dạ Côn.
Dạ Côn cảm thấy, hai ly rượu giao bôi này có chút mùi vị a.
Giao bôi vừa hết, tràng diện trong nháy mắt an tĩnh lại.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi một mặt thẹn thùng, nhưng mà trong lòng đang nghĩ, dám đụng lão nương, liền đánh nổ tiểu trọc đầu ngươi.
Lúc này trong lòng Dạ Côn cũng đang suy nghĩ, hai người các ngươi dám đụng ta, ta liền... ta liền dùng ngôn từ sắc bén dạy bảo các ngươi.
Hai bên đều chờ đợi đối phương, nhưng hai bên cũng không có hành động, tạo thành một bầu không khí xấu hổ lại không thiếu mập mờ.
- Cái kia... nếu không gọi đệ đệ tiến đến chơi mã điếu bài? Vừa vặn bốn người... các nàng...?
Dạ Côn còn chưa nói hết, liền cảm giác khí tức bên người không thích hợp.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi kém chút không kiềm được, chuẩn bị bóp chết tên tiểu trọc đầu này, đêm động phòng hoa chúc, ngươi lại muốn gọi đệ đệ ngươi đến!
Ngươi là ngại ít người sao? Hay là bầu không khí không đúng chỗ?
Cảm giác thê tử bên cạnh tựa hồ có chút sinh khí, Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Ta đây không phải thấy các nàng nhàm chán à.
Khóe miệng Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly giật một cái, ngươi mới nhàm chán! Động phòng lại còn nói nhàm chán! Hơn nữa còn động phòng với cô nương xinh đẹp như thế!
Trời ạ, còn không có chỉnh được hắn, mình đã bị hắn làm tức chết.
Côn ca ta không muốn tìm thê tử cũng là có nguyên nhân, nhìn các nàng một chút, tự nhiên khi không lại nổi giận.
- Phu quân, ngươi chán ghét Mộ Nhi ư?
Nhan Mộ Nhi bên cạnh ngồi không yên, lại để cho hắn nói tiếp, chỉ sợ mình sẽ lộ ra nguyên hình.
- Cũng không hẳn là chán ghét.
Nhan Mộ Nhi:...
Diệp Ly:...
Diệp Ly mừng thầm vừa nãy mình không có hói, bằng không thì nhất định sẽ bị tức chết đi, nhìn sắc mặt hồ ly tinh một chút, vô cùng phong phú a.
- Phu quân, tạm thời đừng nói chuyện với Mộ Nhi, Mộ Nhi sợ nhịn không được, Mộ Nhi ngủ trước, mệt mỏi...
Nhan Mộ Nhi quay người liền tiến vào trong chăn, kém chút giận điên lên.
Kỳ thật Diệp Ly cũng rất mệt mỏi, hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, vừa rồi lại đại chiến một trận.
- Phu quân, ta cũng trước nghỷ ngơi một chút, nếu như ngươi muốn, liền đánh thức Ly Nhi là được.
Diệp Ly lất một cái chăn khác lên, nằm ở trên giường, ngươi gọi ta cũng sẽ không tỉnh.
Dạ Côn cứ như vậy nhìn hai thê tử ngủ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng mà mình ngủ chỗ nào?
Căn phòng này cũng chỉ có một cái giường như thế, mặc dù các nàng chừa lại chỗ trống ở giữa, nhưng nằm vào như thế... cảm giác có chút xấu hổ.
Vẫn nên đi tìm đệ đệ tâm sự, cùng với các nàng, cảm giác không được tự nhiên.
Đứng dậy, Dạ Côn cởi hoa hồng lớn ở trước ngực xuống, sau đó mở cửa rời đi.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi trên giường lập tức mở to mắt, trời ạ... vì sao lại có nam nhân như vậy...
Nếu như ngươi cứng rắn một chút, ta có thể phản kháng sao...
Nữ nhân a, chính là như vậy, trong miệng hô không muốn không muốn, kỳ thật hận ngươi không thể chủ động một chút đây.
Nhưng mà Dạ Côn chủ động vẫn để cho đệ đệ, xem ra tình nghĩa huynh đệ tương đối thâm hậu a.
- Đại ca, ngươi?
Dạ Tần mở cửa, trông thấy trước cửa là đại ca, có chút kinh ngạc.
- Các nàng đều ngủ, ta không ngủ được, đến tìm ngươi tâm sự.
Dạ Côn khẽ cười nói, đi vào trong nhà, vẫn là căn này phòng tự tại hơn.
Dạ Tần nhịn không được nói ra:
- Đại ca, mặc kệ ngươi ở phương diện nào đều ưu tú như vậy.
Lúc này mới bao lâu, hai tẩu tẩu đã gục xuống, đại ca ngưu bức!
Bất quá Dạ Côn tựa hồ nghe không hiểu:
- Coi như không tồi, chưa nói tới ưu tú gì, chỉ là quá nhanh, không thích ứng.
Khóe miệng Dạ Tần giật một cái, trong lời nói của đại ca có hàm ý a, xem ra hai vị tẩu tẩu tựa hồ không thỏa mãn được nhu cầu của đại ca.
Ý của Côn ca ta chính là thành hôn quá nhanh, không thích ứng mà thôi...
- Đại ca, loại chuyện này, đệ đệ cũng không biết nói thế nào, dù sao đây là việc riêng, đại ca có thể chia sẻ với đệ đệ, đệ đệ đã rất...
Dạ Côn nhìn biểu tình quái dị của đệ đệ, khà khà cười nói:
- Tiểu tử ngươi, chúng ta có gì không thể chia sẻ, có đúng hay không.
Không phải chứ đại ca ngươi thế mà nói lời như vậy! Ngươi khiến đệ đệ cảm thấy rất sợ hãi a...
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, thấp giọng nói ra:
- Tình cảm này, thật sự phức tạp, đệ đệ, chúng ta bắt đầu một lần nghiên cứu thảo luận khắc sâu đi.
Dạ Tần cảm giác rất xấu hổ, thế mà lại nghĩ đại ca biến thành loại ngươi kia, đại ca ta sẽ là loại người biến thái tìm kích thích kia sao...
Đại ca ngoại trừ ưu tú ra, liền không còn thứ khác.
Hai huynh đệ bắt đầu tiến vào một lần nghiên cứu thảo luận triệt để, thỉnh thoảng phát ra cười vang, có tiếng Dạ Côn quỷ dị cười vang, dĩ nhiên Dạ Tần còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi ở đối diện hoàn toàn không có cách nào chìm vào giấc ngủ, đêm động phòng ngươi không động thê tử ngươi, thế mà đi động đệ đệ ngươi!
Trời ạ, hoàn toàn không có cách nào lý giải, là dung mạo chúng ta không đẹp, hay là âm thanh không đủ kiều mị, đúng là tức chết mà.
Ngày thường hai huynh đệ cũng sẽ chơi đùa một phen, đây là biểu hiện bình thường, thế nhưng hôm nay khác, nói thế nào cũng là đêm động phòng của Côn Côn.
Cho nên Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh liền bối rối.
Lúc này Dạ Minh hư nhược được Trương Thiên Thiên cõng, cho dù bị thương thành như thế, cũng muốn tới nghe góc tường Côn Côn một chút.
Thế nhưng góc tường không nghe thấy, chỉ nghe thấy hai huynh đệ thỉnh thoảng phát ra âm thanh quái dị.
Mặt Đông Môn Mộng đều đen, Côn Côn từ nhỏ đã nghe lời, thế nhưng hôm nay quá phận!
Ngươi ném thê tử trong phòng mặc kệ, thế mà đến chơi đùa với Tần Tần, quá không hiểu chuyện!
- Tình cảm của đại thiếu gia với tiểu thiếu gia thật tốt.
Trương Thiên Thiên nói nhỏ một tiếng.
Trương Thiên Thiên vừa mới dứt lời, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau, thầm nghĩ không ổn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.