Chương trước
Chương sau
Nguyên Chẩn nói không sai, xảy ra chuyện như vậy, lão sư không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng việc đã đến nước này, nói gì cũng đã muộn rồi.
- Được rồi, đừng oán trách nữa, mau kéo Phong Điền lên, chúng ta tìm một chỗ tránh mưa đi, nhặt mấy cây củi đốt, vẫn phải hơ quần áo cho khô, đừng để bị lạnh.
Làm linh hồn của năm người, Dạ Côn tự nhiên phải có chỗ đảm đương, an bài mọi chuyện thật tốt, sống sót mới có hi vọng, cuối cùng đã có cơ hội tự mình phấn đấu rồi.
Nguyên Chẩn nâng Phong Điền đang bất tỉnh lên, nhưng lực lượng có hạn, Dạ Tần ở bên cạnh phụ một tay, năm người chăm chú cảnh giác đi vào trong sương mù, hiện tại bọn họ hoàn toàn lạc mất phương hướng, nhưng đám mây đen kịt kia vẫn không ngừng trút nước xuống, càng ngày càng hung mãnh, có cảm giác như đang đứng dưới thác nước vậy.
Thời điểm Dạ Côn rời đi không lâu, đống lửa còn bốc lên điểm điểm khói mù.
"Nấc..." một tiếng quỷ dị từ trong miệng Ngô Trì phát ra, có thể tưởng tượng ra được, khí thể vừa vun ra độc đến cỡ nào, nếu như không khí có sinh mệnh, như vậy hiện tại đã sắp mất mạng rồi.
Ngô Trì mở con mắt mông lung ra, nhìn cảnh vật trước mắt, vô lực nói nhỏ:
- Đây là nơi nào, ta đang ở đâu...
Mặc dù không biết mình đang ở chỗ nào nhưng Ngô Trì vẫn chậm rãi ngồi dậy, thế nhưng ngay lập tức y liền phát hiện không đúng.
Quần áo trên người mình đâu, làm sao đều là vật thể đen kịt, theo mưa to thanh tẩy, Ngô Trì cọ sát vết bẩn trên người.
Dù sao thực lực Ngô Trì bày ở đó, cường độ thân thể đã sớm có thể gánh vác lửa đốt, đến mức say rượu... dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, liền say ngất đi đi, tiềm thức tiến vào trạng thái chết giả.
Ngô Trì vuốt vuốt cái trán, lập tức khẽ nhíu mày, cảm giác hình như thiếu đi cái gì...
Hai tay lập tức sờ soạng đỉnh đầu, vẻ mặt trong nháy mắt liền đen...
- Tóc của ta đâu? Tóc của ta đâu! Tên trời đánh nào đốt tóc của lão tử?!
Ngô Trì khó có thể tin, mái tóc mình vẫn lấy làm kiêu ngạo cứ như vậy không còn, mái tóc kia xinh đẹp cỡ nào, mềm mại cỡ nào, vừa ngủ một giấc, mình liền bị người ta nướng...
Cường độ thân thể Ngô Trì rất cao, nhưng không có quan hệ gì tới tóc cả, cho nên liền biến thành bộ dáng hiện tại, câu nói kia quả thật rất đúng, người vào trung niên liền hơi trọc, đây không phải là hơi trọc, đây là toàn bộ trọc.
- Nhất định là hai tên tiểu tử thúi kia! Lại dám đốt lão sư! Tiểu vương bát đản!
Ngô Trì cái nổi giận a, mình bây giờ thật đúng là về tới trạng thái nguyên thủy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Trì thầm mắng một tiếng, không đúng. Nếu như nhớ không sai, mình hẳn là dẫn bọn nhỏ đến tu luyện.
Lúc này, Ngô Trì mới phản ứng kịp, vẻ mặt thay đổi.
Lập tức quan sát xong bốn phía, Ngô Trì càng cảm thấy nghi hoặc, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch, làm sao lại có sương mù như thế, loại hiện tượng này rất giống Mê Vụ Sâm Lâm bên kia.
Chẳng lẽ!!!
Mình uống say, đi nhầm hướng rồi????
Ngô Trì một tay bịt trán, không để ý tới chuyện khác, nhanh chóng đi tìm bọn nhỏ, nếu như bọn nhỏ có gì bất trắc, mình bàn giao thế nào...
Uống rượu hỏng việc! Hỏng việc a!
Một bên khác.
Ba Uyển Thanh nhỏ giọng nói ra:

- Ta hình như nghe thấy tiếng của lão sư...
- Ba Uyển Thanh! Ngươi đùng có dọa người có được không.
Phong Điền đã tỉnh lại, nhưng nếu như có thể, y vẫn muốn tiếp tục hôn mê, như thế cái gì cũng không cần nghĩ.
- Ta hình như cũng nghe thấy.
Dạ Tần nói nhỏ một tiếng, trong lòng có chút sợ hãi, cầm tay nhỏ Ba Uyển Thanh thật chặt.
Trong lòng Ba Uyển Thanh ấm áp, Dạ Tần thật sự là một nam hài tử dũng cảm, mình quả nhiên không có nhìn lầm người.
Lúc này vẻ mặt Nguyên Chẩn kéo căng, cúi đầu đi bộ, nước mưa từ trên mặt trượt xuống:
- Các ngươi từng nghe qua lời đồn về Mê Vụ Sâm Lâm chưa?
Dạ Côn dừng một chút, lời đồn về Mê Vụ Sâm Lâm ở huyện Thái Tây cũng không phải là bí mật to tát gì, có vài phụ mẫu còn dùng tin đồn này để dọa hài tử nghe lời.
Bất quá ai biết là thật hay giả đây?
Hiện tại Phong Điền đã sắp hồn phi phách tán, vội vàng nói:
- Nguyên Chẩn, ngươi đừng nói nữa, tình huống còn chưa đủ loạn ư?
- Cái tin đồn này là ta nghe cha nói.
Nguyên Chẩn căn bản không có để ý tới, tiếp tục nói.
- Ồ? Tin đồn gì?
Dạ Côn luôn ưa tích nghe mấy lời đồn, nghe qua rất nhiều phiên bản, hi vọng phiên bản Nguyên Chẩn nói sẽ thú vị một chút.
Nước mưa rơi trên lá cây phát ra âm thanh ào ào, sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc, cả hai cộng lại khiến cho bầu không khí chìm vào đáy cốc, nhưng mọi người hiện tại đều muốn nghe Nguyên Chẩn kể.
- Tương truyền tại vạn năm trước, Mê Vụ Sâm Lâm này là một tòa chủ thành.
Theo Nguyên Chẩn mở đầu, Dạ Côn liền hứng thú:
- Chủ thành? Nói tiếp.
- Con dân sinh hoạt ở nơi này đều rất vui vẻ, tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu vô cùng nồng hậu, được tất cả mọi người chúc phúc, nhưng cuối cùng có một ngày, sinh hoạt hạnh phúc biến mất, hoàng hậu là do yêu vật biến thành.
Ba Uyển Thanh tò mò hỏi:
- Vậy Hoàng đế còn yêu nàng không?
Dạ Tần liếc mắt nhìn Ba Uyển Thanh:
- Đây là trọng điểm sao... nữ hài tử các ngươi đều ưa thích yêu yêu yêu.
Dạ Tần dám nói lời này, xem ra là có chút bành trướng.
- Ta chính là thích như thế, hừ!
Tiểu tức phụ đều phát cáu, Dạ Tần liền tranh thủ thời gian đến dỗ.
Dạ Côn lắc đầu, công phu tìm đường chết của đệ đệ đúng là nhất lưu, đây không phải tự mình hại mình ư?
- Nhân loại chúng ta ban đầu không đội trời chung với yêu loại, vạn vạn năm trước đã là như thế, nhưng mà hoàng hậu cao quý lại chính là yêu loại, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều không thể nào tiếp thu được, nhưng hoàng đế bảo vệ hoàng hậu, không ngại xuất thân của hoàng hậu, cái này khiến hoàng hậu rất cảm động.
Chuyện xưa của Nguyên Chẩn khiến mấy người nghe hết sức mê mẩn, lời đồn này đúng là rất thú vị.
Nguyên Chẩn tiếp tục nói:
- Nhưng ngoại trừ hoàng đế, tất cả mọi người đều yêu cầu hoàng đế xử tử hoàng hậu, mang đến rực rỡ cho nhân loại, nhưng hoàng đế không nguyện ý, chuyện này thậm chí còn huyên náo đến mức nước khác cũng biết, thừa cơ xuất binh trợ giúp.
- Hoàng hậu hết sức cảm động những chuyện hoàng đế làm vì nàng, nhưng không muốn nhìn thấy hoàng đế vì mình, ném đi toàn bộ quốc gia phồn vinh, vào một đêm nào đó, hoàng hậu ngay trước toàn thành, tự hủy yêu đan, hóa thành bụi trần, xem như cho tất cả mọi người một cái công đạo.
Nghe đến đó, trong lòng tất cả mọi người đều có chút trầm nặng, vành mắt Ba Uyển Thanh đều đỏ lên, nữ hài tử rất dễ bị cảm động.
- Hoàng đế đâu? Cứ tính như vậy?
Dạ Tần vội vàng hỏi, trong lòng đột nhiên thật giận dữ, nữ nhân mình yêu cứ như vậy không còn.
Lúc này Dạ Côn đang huyễn tưởng, nếu như nữ nhân mình yêu đụng phải chuyện như thế, mình sẽ làm thế nào.
Kết quả chỉ có một, ngươi bức tử vợ ta, ta giết cả nhà ngươi!
- Hoàng đế trơ mắt nhìn hoàng hậu chết đi, cả người lâm vào điên cuồng, giết sạch đám người kia tại chỗ! Thế vẫn chưa xong, sau đó y giết hết toàn bộ những người bức tử hoàng hậu, quốc gia nguyên bản phồn vinh, liền biến thành nhân gian luyện ngục, hoàng đế thậm chí còn hạ xuống nguyền rủa, để những người này vĩnh thế không được an bình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.