*Chương có nội dung hình ảnh 
Thế nhưng Phan Mệnh sao có thể từ bỏ như vậy, không phải nói kỳ tài ngút trời sao? Lão sư ngươi nói mạnh miệng. 
- Phan Bình Bình. 
- Cha. 
- Ra tay chú ý một chút, chớ tổn thương kỳ tài ngút trời, biết không? 
Phan Mệnh vẫn không rõ tình huống bảo nhi tử dạy dỗ Dạ Côn một chút, không phải ai đều có thể được xưng là kỳ tài ngút trời. 
Bọn nhỏ đều nhìn về phía Phan Mệnh, phảng phất như đang nói, vị bá bá này, ngươi nói nghiêm túc sao? 
Có người lớn xuất hiện, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng không dám nháo sự, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, phảng phất đang nói, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta. 
Phan Bình Bình cũng muốn giải thích với cha một chút: 
- Cha, tên đầu trọc này hắn... 
- Bình thường, không cần nói nhiều, biết ngươi lo lắng làm hắn bị thương, hơi điểm nhẹ là được. 
Phan Mệnh chắp tay cười nói, hoàn toàn không có hiểu ý nhi tử. 
- Ta... 
Phan Bình Bình rất muốn nói, ta đánh không lại tên đầu trọc đáng chết này... 
Phan Mệnh hung hăng trừng một cái, bảo ngươi kiếm chút mặt mũi cho ta còn lằng nhằng, còn làm bộ dáng không tình nguyện, để cho lão sư của cha ngươi biết một chuyện, kỳ tài ngút trời không phải dễ làm như thế. 
- Lão sư. 
Dạ Côn nhìn Vi lão chắp tay nói ra. 
- Côn Côn, có ủy khuất gì cớ nói với lão sư. 
Vi lão rõ ràng là muốn làm chủ cho Dạ Côn, mặc dù đã về hưu, nhưng ở An Khang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-dau-troc-nay-rat-nguy-hiem/1845720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.