Diệp Lạc đưa Từ Dịch Nhiên đến dưới lầu ký túc xá, nhìn khí sắc Từ Dịch Nhiên có phần không tốt, anh dặn đi dặn lại nhắc cậu phải nghỉ ngơi, uống thuốc, trông Từ Dịch Nhiên lên lầu rồi mới rời đi.
Từ Dịch Nhiên về đến phòng, lục trong bộ quần áo ở đáy tủ mà mình mang theo từ khi nhập học, lấy ra một lá thư. Mở ra, chữ trên giấy có chỗ bị nhòe, nhăn nheo, là do trước đây lệ rơi mà thành. Tuy vậy vẫn có thể thấy mờ mờ.
Nét bút quen thuộc, mỗi chữ đều nắn nót.
Từ Dịch Nhiên còn nhớ rõ ràng chuyện hai năm trước, ngay sau sinh nhật Nghiêm Uyên, ngày mà hắn một mình rời đi, chỉ để lại một bức thư chia tay.
Từ Dịch Nhiên gọi cho Lục Nhất Minh, kêu cậu ta đến kỹ túc xá.
“Ông làm sao vậy ? Mặt mũi đỏ bừng ?” Lục Nhất Minh vừa bước vào, chỉ thấy một Từ Dịch Nhiên khuôn mặt đỏ hồng, ngồi trên giường.
“Ừ, có hơi phát sốt, không việc gì.”
Lục Nhất Minh hướng đến bên cạnh Từ Dịch Nhiên mà ngồi xuống, tay sờ lên trán cậu, “Uống thuốc chưa ?”
“Hôm nay đã đi bệnh viện lấy thuốc, trước khi ngủ lại uống.”
“Ừ, ông sau này nhớ chú ý thân thể ! Nghe không !” Lục Nhất Minh bỏ tay xuống, hỏi , “Gọi tôi đến đây làm gì ?”
“Ông còn nhớ hai năm trước, Nghiêm Uyên lái xe gặp tai nạn, bác sĩ nói sao không ?”
“Hình như là chấn động não, tay phải bị nứt xương. Làm sao vậy ? Đột nhiên lại hỏi cái này.” Lục Nhất Minh cau mày, nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-cua-ta-rat-hai-hoa/1401790/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.