2.
Sau đó Kinh Thời Mặc thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, thành phố nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, sau khi làm quen, tôi thường xuyên gặp anh ấy.
So với dáng vẻ cà lơ phất phơ lần đầu gặp anh ấy, sau khi quen biết tôi phát hiện người ta cũng không tệ lắm.
Kinh Thời Mặc có thói quen chạy bộ buổi sáng, từ khi biết tôi ở đâu, mỗi ngày anh đều chạy qua dưới tầng nhà tôi.
Lúc tôi nhìn thấy anh ấy qua khung cửa sổ, mới biết anh ấy đã chạy hơn một tháng.
"Sao không nói cho tôi biết?"
Kinh Thời Mặc mỉm cười, giọng điệu thấp thỏm khó thấy:
"Là... Sợ làm phiền cô."
Tôi nhìn ánh mắt của anh ấy, là sự rung động và ngay thẳng thuộc về chàng trai.
Tôi không nói nữa, nhưng sau đó mỗi buổi sớm mai, tôi đều có thói quen mở cửa sổ nhìn anh, thói quen này duy trì rất lâu, cho dù sau này Kinh Thời Mặc biến mất, tôi vẫn nhìn ra cửa sổ nhiều năm.
Lần đầu tiên Kinh Thời Mặc vào chỗ tôi ở, anh ấy hồi hộp căng thẳng đi trên đường. Anh thay giày ở cửa, còn cẩn thận chỉnh lại đôi giày cao gót mà tôi vừa thay, điều chỉnh ở góc dễ thấy nhất khi tôi ra ngoài.
Trời sau mưa còn đọng lại vũng nước, anh không nhiều lời đã ôm tôi đi.
Ngay cả khi đi dạo trong công viên, anh đều lau sạch chỗ tôi muốn ngồi.
Tôi rõ ràng là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, giày của tôi rẻ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-cua-anh-ay/2819041/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.