5.
Cuối cùng Kinh Thời Mặc không xuất hiện, khi tôi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mặt tôi hẳn là sưng tấy, có lẽ có vết thương, da thịt có cảm giác đau đớn.
Tôi muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, vết thương ở khóe miệng bị căng ra, cổ họng cũng đau rát.
Trước bệ cửa sổ của phòng bệnh, tôi thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng và cảnh sát đang nói chuyện gì đó.
Anh thấy tôi tỉnh lại, đầu tiên đến gần xem trạng thái của tôi, nữ cảnh sát bên cạnh nhẹ giọng nói: "Dưỡng bệnh tốt nhé, hai người kia đã bị bắt rồi."
Cô ấy đứng trước giường nhìn một lát cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Tôi nhìn tường trắng trong phòng bệnh, lại nghe thấy tiếng c hửi r ủa quen thuộc từ nhiều năm trước.
“Sao buổi tối không ở nhà mà chạy lung tung? Thực sự có gì đáng ngại đâu…”
Người mẹ đã lâu tôi không gặp còn nói gì đó tôi không nghe rõ, bác sĩ kéo bà ta ra khỏi phòng bệnh.
Đúng vậy, tôi là nạn nhân không hoàn hảo nhất.
Tôi mặc váy, một mình từ quán trà về nhà trong đêm mưa.
Có lẽ tôi không nên phản kháng, như vậy sẽ không chọc giận hai tên khốn nạn kia, hoặc có lẽ tôi nên liều mạng phản kháng, thà chết cũng phải giữ lại trinh t iết.
Rất nhiều người có thể phê bình tôi, chỉ t rích tôi, nói tôi là người đàn bà phóng túng đi chơi đêm, nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-cua-anh-ay/2819034/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.