Nam Mẫn sờ đầu Nam Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói: “Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Nam Nhã, gọi em về đây”.
Cô khẽ cười: “Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.
Nam Lâm ngây thơ nhìn cô.
Nam Mẫn khẽ thở dài: “Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng. Nam Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.
Nam Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.
“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.
Nam Mẫn đột nhiên nói: “Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.
Cũng do xem được nhật ký của Nam Lâm, nên cô mới biết năm đó Nam Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.
Nam Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói: “Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.
Nam Mẫn cười: “Tôi biết, sau này tâm trạng không tốt thì nói với tôi, tôi sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ em, bảo vệ em”.
Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một lát, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478519/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.