Nam Ninh Bách trấn an con gái, sau đó lại dùng ánh quở trách nhìn qua Nam Mẫn: “Nhỏ Mẫn, cháu cũng vậy, ngày đại hỷ đâu cần phải nói lời xúi quẩy như vậy chứ”.
Ông ta vỗ vỗ Nam Nhã: “Phát thiệp mời cười cho chị gái và em gái con chưa?”
“A, ở đây”.
Nam Nhã đưa thiệp mời đã chuẩn bị sẵn cho Nam Mẫn và Nam Lâm, thiệp mừng đỏ chói lọi, nhìn thì thật đáng mừng. Nhưng mở thiệp mời ra, chữ xiên xẹo phía trên kia giống như gấu chó khiêu vũ vậy.
Nam Mẫn lắc đầu, quả thật không đành lòng nhìn thẳng, nếu Thương Hiệt biết phát minh vĩ đại của ông ta bị đời sau chà đạp thành như vậy, chắc chắn sẽ giận đến mức bật nắp quan tài nhảy ra đánh người.
Nam Nhã đang dương dương tự đắc nói sắp xếp trong hôn lễ của mình thì có người xông vào.
“Cô cả, ông ba đến”, quản gia Triệu nhìn thấy sắc mặt Nam Ninh Trúc không tốt, vội vàng bẩm báo với Nam Mẫn.
Nam Ninh Bách quay đầu: “Lão tam, chú tới rồi, đang định đi đưa thiệp mời cho chú đây”.
“Thiệp mời cái gì chứ!”
Mặt Nam Ninh Trúc trầm xuống, hung hăng xông vào phòng ăn, giơ ngón tay chỉ vào Nam Mẫn và Nam Lâm: “Hai con nhóc chết tiệt chúng mày làm gì vợ tao? Hà Hân bị thương thành như vậy là chúng mày đánh?”
Nam Lâm vừa muốn đứng dậy, liền bị Nam Mẫn ấn một cái, cô lạnh nhạt nói: “Cháu đánh”.
“Đó là thím ba mày đó!”
Nam Ninh Trúc trừng mắt: “Mày dám ra tay với cô ấy?”
Nam Mẫn thờ ơ: “Tại sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478488/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.