Với Nam Mẫn mà nói, so với việc đấu tới đấu lui trong bóng tối mờ ám, đề phòng những âm mưu đâm sau lưng của bọn họ, chi bằng cấu xé thẳng mặt nhau càng sớm càng tốt, dùng gươm thật súng thật đánh nhau, có phải thoải mái hơn nhiều không?
“Tôi nói bố em như thế, em có khó chịu không?”, Nam Mẫn hỏi Nam Lâm.
Nam Lâm lắc đầu, nở nụ cười tự giễu: “Lúc nãy ở trong phòng làm việc, chị đã giúp em đòi lại một câu công bằng, nhưng từ đầu đến cuối ông ta chẳng thèm nhìn tới em dù chỉ một lần, càng miễn bàn đến việc ông ta có chút đau lòng hay áy náy. Từ lâu trong lòng ông ta đã không có đứa con gái là em rồi, thế thì tại sao em phải xem ông ta là cha?”
Nam Mẫn đau lòng sờ mặt Nam Lâm, khẽ thở dài.
“Người ta có câu cha từ con hiếu, cũng phải có người cha hiền từ thì con mới hiếu thảo được. Người cha không làm tròn trách nhiệm của mình, thì không thể trách con cái không hiếu thảo. Nhân quả tuần hoàn, là lẽ thường tình thôi. Em không cần phải đau lòng làm gì, cũng không cần phải tự trách”.
Nam Lâm cắn môi, bất giác rơi nước mắt, mấy năm nay cô ấy chịu uất ức trong ngôi nhà đó đã quen rồi, nhưng nghe chị mình nói vậy, cô ấy vẫn cảm thấy uất ức.
“Chị, tại sao trên đời này lại có người làm cha mẹ không thương con của mình vậy? Nếu không thương, thì tại sao lúc trước phải sinh ra?”
Nam Mẫn ôm Nam Lâm vào lòng, yêu thương sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478480/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.