Trên đường về, Dụ Lâm Hải vẫn nắm chặt lấy tay Nam Mẫn, như bánh nhân đậu dính chặt vào tay cô.
Nam Mẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Dụ Lâm Hải vẫn không chịu buông tay.
Thỉnh thoảng lại bảo lạnh, lúc thì bảo đau, cũng thích diễn lắm nên Nam Mẫn lười không thèm để ý tới anh.
Mãi đến khi đứng trước cửa Thủy Vân Gian, Dụ Lâm Hải phải xuống xe thì mới quyến luyến buông tay cô ra, Nam Mẫn cảm thấy tay mình có một lớp mồ hôi, không biết là từ tay anh hay tay cô.
“Tôi đi đây”, Dụ Lâm Hải nhìn cô, mở miệng nói.
Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tạm biệt”.
Dụ Lâm Hải vẫn chưa xuống xe, cũng không chịu nhúc nhích gì, cứ nhìn cô: “Em có quên mất chuyện gì không?”
Nam Mẫn nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Dụ Lâm Hải giơ tay chỉ vào môi mình: “Bình thường khi người yêu tạm biệt nhau sẽ hôn nhau một cái mà?”
Ai làm người yêu anh vậy?
Nam Mẫn lạnh lùng híp mắt: “Nếu anh muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn đường”.
Cửa xe đóng lại, sau đó nghênh ngang rời đi.
Dụ Lâm Hải đứng đó nhìn xe của Nam Mẫn hòa vào dòng xe lưu thông, dần biến mất trong tầm mắt của anh, trong lòng buồn bã mất mát.
Vô tình quá.
Ánh mắt của anh có chút lạc lõng, nhưng nhanh chóng biến thành kiên quyết, dù thế nào thì cũng đã bước được một bước rất dài rồi.
Chân thành đều bắt nguồn từ sự kiên trì.
Anh không tin mình không thể tìm về trái tim cô. Phó Vực cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478475/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.