Nam Mẫn bị ánh mắt như vậy của anh nhìn chằm chằm có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ cô thật sự làm cái gì với anh?
Nhưng một người xuất thân từ đặc cảnh như anh, cơ thể đàn ông cao to cường tráng, cô có thể làm gì với anh?
Nam Mẫn hoài nghi anh hoàn toàn bịa đặt, đảo lộn trắng đen, trả đũa, rõ ràng là mình làm chuyện xấu, lại không biết xấu hổ đẩy lên người cô, dám làm không dám chịu mà cũng tính là đàn ông sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảng ba giây, Nam Mẫn đang muốn nổi giận với Dụ Lâm Hải thì anh vén chăn trên người mình ra, cả cơ thể lộ ra trước mắt cô, Nam Mẫn đang muốn nhắm mắt, một giây tiếp theo liền cứng đơ.
Đây, đây là cô làm?
Cơ thể Dụ lâm Hải cũng không phải cô chưa từng xem qua.
Khoảng thời gian anh bệnh nằm liệt nửa người, cô chính là y tá, không chỉ một lần lau chùi cơ thể cho anh, có thể nói cơ thể này cô còn quen thuộc hơn cả mẹ ruột anh.
Nhưng anh như này cô thật sự chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy trên người Dụ Lâm Hải xuất hiện đầy dấu vết, vết cấu, vết cắn, vết cắt,… chằng chịt, loang lổ, nổi nên đầy “độc thủ” do cô hạ.
Lông mi cô khẽ run lên: “Đây là do tôi gây ra?”
“Không thì sao”, Dụ Lâm Hải làm vẻ cô vợ nhỏ oan ức: “Ngoại trừ em ra, trong phòng này còn có ai khác à?”
Nam Mẫn còn nghiêng đầu nhìn, xung quanh bốn phía quả thật không phát hiện ra ai khác.
Nhưng hành động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478472/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.