Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Diễn hơi lố”.
“Không hề nhé”, Dụ Lâm Hải nghiêm túc nói: “Đúng là rất ngon, cực kỳ ngon nữa là đằng khác”.
Nam Mẫn nở nụ cười khá lịch sự: “Ngon thì mọi người ăn nhiều vào nhé”.
Chẳng mấy chốc, bàn cơm đã chìm vào sự im lặng, mấy người đàn ông đều buồn bực lùa cơm, ăn trong bát nhìn trong nồi, sợ món mình thích bị người ta ăn hết, tên nào cũng giống quỷ chết đói đầu thai.
Khoảnh khắc được uống canh cá cay, mấy người họ không hẹn mà cùng “hà” một tiếng, cả giám đốc Dụ lạnh lùng mặt than cũng không thể nhịn được.
Chén canh hồi chiều anh đã thấy không tệ, nhưng so với canh Nam Mẫn nấu thì cái thứ hồi chiều anh ăn là gì? Không thể so sánh được.
Anh ngạc nhiên nhìn Nam Mẫn, tò mò không biết cô đã bỏ thêm thứ gì vào canh mà lại khiến cho món đó trở nên ngon như thế?
Mỗi một ngụm canh đều cho con người ta cảm giác lâng lâng như đang bay, quá là ngon mà.
Anh còn chưa kịp hỏi thì Phó Vực đã giải quyết hết sạch chén canh cá, nước mắt rưng rưng nắm lấy tay Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn à, chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không có mong ước gì thêm nữa, chỉ muốn mời em về làm đầu bếp riêng thôi có được không? Cũng không cần nhiều, mỗi ngày một bữa là được, sáng trưa chiều tối tùy em chọn, giá em cứ thoải mái kê”.
Dụ Lâm Hải đen mặt, Nam Mẫn còn chưa trả lời, anh đã không hề nể nang gì đẩy tay Phó Vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478462/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.