Nhớ tới chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Salsa đã về chưa?”
“Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”.
Cố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào: “Tổng giám đốc Nam”.
“Ừm”, Nam Mẫn lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?”
“Đã đưa tới rồi”.
Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm: “Giám đốc Dụ biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.
“…”
Nam Mẫn nghe như sét đánh ngang tai.
Tình huống này gọi là gì?
Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
…
Dụ Lâm Hải tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Nam Mẫn.
Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email. Hết sức kiên nhẫn chờ Nam Mẫn, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào.
Nam Mẫn ra khỏi phòng làm việc, trông thấy Dụ Lâm Hải mặc bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, mang giày thể thao, trên trán còn quấn băng vải. Lớp băng vải màu trắng trông hết sức bình thường đó được quấn lên đầu anh, trông như dây cố định tóc màu trắng, điển trai không nói thành lời.
Bên má anh vẫn còn máu bầm chưa tan, được dán băng vào, khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, nhưng tất cả đều không thể hạ thấp giá trị nhan sắc đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Mẫn, nhếch môi: “Họp xong rồi hả?”
Nhóm trợ lý tổng giám đốc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478460/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.