Khóe môi anh bất giác hiện lên nụ cười khổ: “Tôi đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể mơ tưởng rằng bị đánh một trận thì sẽ được quyền ép em kết hôn với mình. Dù có kết hôn, cũng phải là em cam tâm tình nguyện, tình cảm là quả dưa hái xanh không ngọt, điều này tôi biết”.
Anh cũng biết tự hiểu lấy mình đấy chứ.
Nam Mẫn nghe anh nói thế thì có thêm chút kiên nhẫn: “Thế anh muốn tôi làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn em tin tưởng tôi một lần”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải hết sức kiên quyết nhìn cô, trong vẻ kinh ngạc của Nam Mẫn, anh trịnh trọng nói: “Tôi không lén lút hẹn hò với cô gái nào cả. Đêm qua tôi uống rượu ở quầy bar Thủy Vân Gian, Thư Anh chủ động tiếp cận tôi, khi đó tôi uống hơi nhiều, suýt chút nữa nhận nhầm cô ta là em, sau khi tỉnh táo lại thì thấy hơi có lỗi, mới dặn bartender tính hết mọi chi phí của cô ta cho phòng 77. Tôi không ngờ sau đó cô ta lại mang rượu lên tận phòng, tôi nói tôi không có hứng thú làm quen kết bạn gì với cô ta, mời cô ta đi. Ngoài ra, tôi chẳng nói thêm một câu dư thừa nào với cô ta hết. Tối hôm đó Phó Vực cũng ở trong phòng 77, em không tin thì cứ hỏi cậu ta, hoặc là kiểm tra máy quay trong khách sạn”.
Nam Mẫn nghe xong có chút ngẩn ngơ, anh giải thích hết nửa ngày cô mới kịp phản ứng lại là anh đang nói cái gì.
“Đó là điều kiện mà anh muốn tôi đồng ý ư? Tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478452/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.