Tối qua trước khi đi ngủ, quản gia Triệu đã ép Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên uống canh giải rượu, sáng dậy cũng không bị đau đầu, Nam Mẫn cảm động rơi nước mắt ôm hôn quản gia Triệu.
Quyền Dạ Khiên cũng muốn hôn, nhưng Nam Mẫn lại đẩy anh ta ra: “Đậu hũ của mẹ Triệu mà anh cũng muốn ăn, có còn là người không hả?”
“Chỉ cần là đậu hũ của mỹ nữ, anh đều muốn ăn”.
Quyền Dạ Khiên mạnh miệng nói: “Em dám nói mẹ Triệu không phải là mỹ nữ?”
Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh ta, nham hiểm thật nham hiểm mà.
Quản gia Triệu nở nụ cười đầy yêu thương, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cảnh anh em chí chóe với nhau như vậy, trong nháy mắt như trở lại ngày xưa.
Lúc đó, có đông đủ mọi người, nhà là nhà, người nhà vẫn là người nhà.
Bây giờ…haizz.
Quản gia Triệu nuốt xuống tiếng thở dài, giục bọn họ nhanh đi ăn sáng.
Nam Lâm xuống tầng, lễ phép chào hỏi mọi người rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Nam Mẫn, Nam Mẫn bưng một bát cháo đến trước mặt cô ấy, buột miệng hỏi: “Nam Nhã đâu?”
“Em gõ cửa phòng chị ấy, nhưng không thấy trả lời, còn tưởng chị hai đã xuống dưới rồi”.
Nam Lâm đứng lên: “Em lên gọi chị ấy…”
“Không cần em phải đi”, Nam Mẫn ấn Nam Lâm ngồi xuống, bảo người giúp việc lên tầng gọi, lạnh lùng nói: “Nói với cô ta, nếu không muốn dậy cũng không sao, nhưng đến giờ ăn mà không xuống, sẽ không còn phần cho cô ta”.
Người giúp việc đáp lại một tiếng, vội vàng lên tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478438/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.