Nam Lâm cứ như không hiểu ánh mắt của Nam Nhã, mở đôi mắt to tròn đầy vô tội nhìn Nam Mẫn.
“Hôm nay lúc chị hai học gia quy em cũng ngồi đó”.
Nam Mẫn gật đầu, đuổi Nam Nhã đi, lại gọi Nam Lâm tới: “Đọc nghe thử xem nào”.
Cô lại lấy quyển sách mới đọc một nửa ra, tiếp tục xem.
Nam Lâm cố nén cảm giác hồi hộp trong lòng, như đứa trẻ học thuộc lòng bài vở thời đi học, đọc hết một trăm điều gia quy hết sức bình thản và trôi chảy, chẳng sai một chữ nào.
So với Nam Nhã lắp ba lắp bắp lúc nãy, có thể nói là sự khác biệt của học sinh xuất sắc và học sinh lưu ban.
“Không tệ”.
Cần khen ngợi Nam Mẫn cũng sẽ không tiếc, cô nhìn Nam Lâm với vẻ hứng thú: “Tôi nhớ trước kia em học rất giỏi, năm đó thi đậu đại học S, cũng lấy được học bổng hạng nhất. Học chuyên ngành thiết kế trang sức đúng không?”
Nam Lâm gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt to tròn sáng rực rỡ: “Đúng vậy, chị nhớ ạ!”
“Tôi chỉ đi có ba năm, đâu có mất trí nhớ, sao lại không nhớ được cơ chứ”.
Thái độ Nam Mẫn hết sức bình thản: “Bản thân tôi không có ưu điểm gì, nhưng trí nhớ lại rất tốt, nhớ ơn, cũng ghi thù. Cuộc sống của chúng ta ngày xưa tôi không quên, sau này cũng sẽ không quên”.
Cô thản nhiên nói: “Người tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ tốt với người đó, nhưng dù chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái thôi tôi cũng sẽ nhớ kỹ, tất nhiên tôi sẽ cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478415/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.