Sáng hôm sau anh dậy sớm để giải quyết nốt giấy tờ còn lại. 9 giờ sáng Giai Ninh uể oải tỉnh lại. Cô đưa tay dụi dụi mắt với lấy người bên cạnh nhưng giường lại trống không.
"Ưm..." cô sợ anh đi mất vội vàng choàng dậy giật mình.
"Em gặp ác mộng sao?" Việt Phong thấy cô choàng dậy vội bỏ máy tính sang một bên rồi lại gần chỗ cô nằm.
"Không có...Em sợ anh đi đâu mất!" Giai Ninh cúi đầu xuống nói nhỏ dần.
"Em đó, chỉ giỏi suy nghĩ linh tinh về anh!" Anh chí nhẹ ngón tay vào đầu cô rồi kéo cô ôm vào lòng.
Tại nhà hàng mang phong cách Nhật Bản.
"ưm...nhẹ chút..." tiếng của Tuệ Anh ngồi trên bàn thở hổn hển.
Chiếc lưỡi của anh cứ đẩy ra đẩy vào, liếm nhẹ vào huyệt động nhỏ. Chiếc lưỡi tinh tế khuấy đảo viên ngọc trai của cô làm cho nó càng tiết ra nhiều **** ***.
"Mấy ngày nay không gặp em không nhớ anh sao?" Thừa Lâm đang hục mặt bên dưới ngước lên nhìn cô hỏi.
"Có...có mà...anh làm tiếp...đi.." tiếng rên của Tuệ Anh khiến người khác nghe được phải đỏ mặt.
"Anh phải trừng phạt em mới được." Thừa Lâm đưa tay tháo phăng chiếc thắt lưng, kéo khoá quần xuống giải phóng cho cậu nhỏ đã dựng đứng từ bao giờ. Anh cũng khó chịu lắm chứ.
"á...đau...bỏ nó ra đi, cm anh..." Tuệ Anh chửi thầm.
"Cái đó của em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều đấy. Thấy nó cứ hút chặt của anh kìa!" Thừa Lâm dừng lại chỉ vào chỗ đó làm cô cũng hướng mắt nhìn theo.
Đúng là đi ăn trưa mà lại thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-chet-bam-nha-anh/478377/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.