......1 năm sau.....
Bầu trời hôm nay thật trong xanh, tiếng chim hót líu lo đậu trên cành. Mùa Xuân cuối cùng cũng đã đến. Mùa đem lại sự hy vọng, sự sinh soo nảy nờ và sự mới mẻ trong tương lai.
Nhan hương được thắp, khói bay nghi ngút. Người đàn ông mặc âu phục đứng trước mộ mỉm cười.
" Tư Lam à.. cuối cùng.. thì anh đã trả thù cho em được rồi! Những người giết hại em, chúng chuẩn bị hình phạt tử hình bằng điện ! Vậy là em yên nghỉ đi nhé ! " Tứ Bình mỉm cười cắm nén hương nên bia mộ " Tư Lam à! Không biết em ở nơi suối vàng có được sống cuộc sống đầy đủ không? Em có thiếu thốn không? Bên đó.. họ có nhiều món ngon cho em không? Em ở bên đó thế nào? Có nhớ tôi không?" Tứ Bình cười nhẹ nhưng trong lòng lại nặng trĩu ảp não nặng nề " Tôi rất nhớ em, Tư Lam à!"
Anh hít một hơi dài " Tôi đã mua căn hộ đối diện vườn hoa Văn Hi ! Chăm sóc chúng mỗi ngày, vườn hoa nở đẹp lắm , thi thoảng mùi hương thơm còn bay vào trong nhà rất dễ chịu! Ước gì , em có thể ngửi chúng cùng anh .."
" Tư Lam, nếu có kiếp sau.. nếu có kiếp sau.. tôi mong em có một cuộc sống hạnh phúc và.. tôi sẽ đợi em .. ở vườn hoa Vân Hi này, em nhớ tới nhé !"
" Ba !" Tiêu Hoa Hoa gọi Tứ Bình nắm lấy bàn tay anh " Người khi mất họ sẽ đi đâu ạ?"
" Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017500/chuong-98.html