Chạy tới phòng bệnh , Cao Uý đã tỉnh. Bác sĩ đang kiểm tra cho anh.
" Nhịp tim ổn, mọi thứ đều ổn, chúc mừng cậu!" Bác sĩ nói.
" Uý!" Bạch Hồ vui mừng tới bật khóc ôm chầm lấy anh " Em biết mà! Em biết anh sẽ tỉnh lại!"
" Bệnh nhân vừa mới khoẻ lại, cậu đừng kích động quá!" Bác sĩ nói.
" Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!" Bạch Hồ vui mừng nắm tay bác sĩ.
" Ừm, không có gì! Tôi đã kê một số thuốc, chỉ cần uống theo chỉ định là được!" Bác sĩ nói xong cũng ra ngoài để hai người hàn huyên .
Bạch Hồ nắm lấy tay Cao Uý " Anh sao rồi? Trong người không đau ở đâu chứ?"
Cao Uý lắc đầu, nhưng tay rút ra khỏi tay cậu " Cậu là ai?"
" Em.. Bạch Hồ đây.."
" Bạch Hồ?" Cao Uý ngờ vực " Tôi chưa từng thấy cậu!"
" Sao? Anh..." Bạch Hồ lấy lại bình tĩnh " Vậy anh có nhớ Đô Đô không?"
" Cậu làm gì con trai tôi?" Cao Uý nói " nó đang ở đâu?"
" Đô Đô vẫn khoẻ! Đứa nhỏ sống rất tốt!" Bạch Hồ hỏi tiếp " Vậy.. anh có nhớ anh đang làm công việc gì không?"
" Cảnh sát!"
" Ồ! " Bạch Hồ bặm chặt môi - hoá ra nhớ tất cả và quên có mình mình.
Một hồi sau nghe tin Cao Uý tỉnh, tất cả các đồng đội đều tới thăm. Bác sĩ cũng vào khám kiểm tra.
" Trong thời gian bị va đập, cậu ấy sẽ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017438/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.