Bạch Hồ là ai? Khi cậu quyết định làm một điều gì, thì chắc chắn cậu sẽ nỗ lực gấp 10 lần thậm trí 100 lần. Chỉ cần cứu được bố mình, kể cả bỏ mạng ở đây cậu cũng chịu.
Bạch Hồ vẫn cầm gậy đánh, nhất quyết không bỏ cuộc, mỗi lần trượt ra ngoài là mỗi lần kinh nghiệm.
2 tiếng sau, Bạch Hồ cầm gậy vụt tới nỗi bàn tay đau rát đỏ ửng lên. Đã 9 giờ 30 tối, trời bắt đầu trở lạnh, lại có mưa phùn của mùa xuân. Rất dễ bị cảm lạnh . Nhưng Bạch Hồ không vì thế mà bỏ đi quyết tâm, một chút cũng không nghỉ.
** Vụt ** Trái bóng bay trên không trung, mấy giây chạm đất lăn xuống gần lỗ rồi lưỡng lự lăn quanh lỗ mấy vòng. Bạch Hồ hồi hộp mà tay run lên, tất cả mọi người ở đấy đều hồi hộp để ý tới trái bóng. Tất cả, nhân viên và cả đám người vệ sĩ đều thấy được sự nỗ lực của cậu, thấy cậu dầm mưa mà lòng ai cũng xót. Riêng chủ tịch chỉ ở trong sảnh ngồi khoanh tay nhâm nhi thưởng thức tách trà.
Trời không phụ lòng người! Mọi sự cố gắng, nỗ lực đều được báo đáp. May mắn , trái bóng lần này lăn mấy vòng rồi chui tọt xuống lỗ.
" Yeah!" Bạch Hồ mừng muốn phát khóc, nhảy cẫng lên.
Bên ngoài tất cả người chứng kiến cậu từ xa đều vỗ tay ào ào. Không khí im lặng bỗng chốc ngập tràn trong niềm vui náo nhiệt.
Chủ tịch đứng dậy cầm áo đi về, đám người vệ sĩ cũng đi theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017422/chuong-67.html