Tống Thiên An nhíu mày tỉnh lại sau 2 ngày hôm mê, cả người cậu chỉ toàn đau nhức âm ỉ. Bên cạnh là Sâm Đằng, anh đang nắm lấy bàn tay cậu ngủ thiếp đi.
Thấy tay có chút cựa , Sâm Đằng cũng giạt mình tỉnh dậy" An An, em tỉnh rồi sao?" Khuôn mặt loé lên tia vui sướng
Tống Thiên An không nói được, hai nước mắt chảy dài trên hàng mi. Sâm Đằng vội vã ôm lấy cậu " Anh xin lỗi, em đừng khóc..anh đau lòng lắm"
" Đừng.. bỏ....em.." Tống Thiên An mãi nói được vài chữ, tay nắm chặt lấy tay Sâm Đằng.
" Được! Anh không bỏ em! Không bao giờ dời xa em , được không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé, à ! Anh đã nghĩ tương lai rồi, sau khi học xong anh và em sẽ kết hôn, sau đó anh làm bác sĩ, em chỉ cần ở nhà làm công việc trên mạng mà em thích, anh sẽ nuôi em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, được không?"
Tống Thiên An lại khóc thảm thiết hơn, Sâm Đằng loay hoay không biết làm thế nào, lau nước mắt trên khoé mi cậu, hôn lên trán cậu dỗ dành " Đừng khóc.. em khóc sẽ không tốt cho sức khoẻ.. "
Các y tá nhanh chóng chạy vào phòng, tiêm ngay liều thuốc an thần làm Tống Thiên An thiếp đi. Rồi sau đó cũng tháo liên máy thở, giờ Tống Thiên An đã khoẻ hơn không cần tới máy thở. Chỉ là tinh thần không ổn định, có lẽ vẫn do cú sốc quá lớn nên mới bị như vậy.
Sâm Đằng nhìn Tống Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017383/chuong-55.html