Sâm Đằng tắm xong, nhìn thấy Tống Thiên An lăn lộn trên giường mấy vòng không khỏi phì cười " Cậu là trẻ con à! Lớn rồi còn nghịch!"
Sâm Đằng lau khô tóc rồi nằm lên giường, Tống Thiên An ngày đầu ngủ nhà anh, có chút sợ nên đã ôm anh ngủ. Nên ngay ngày thứ 2 đã được Sâm Đằng mua ngay cho gối ôm để cậu có thể ôm gối đó đi ngủ.
" Khi tôi ở trong nhà của mình, to và bự lắm, chiếc phòng riêng của tôi cũng khá to, giường khá lớn và lạnh lẽo, mỗi khi tôi sợ sệt đểu gì tôi thường ôm gấu bông và chùm chăn kín đầu!" Tống Thiên An kể
" Vậy sao? Còn ở đây?"
" Ở đây tuy nhỏ nhưng khá ấm cúng nha\~ tôi được làm mọi điều mà tôi thích!" Tống Thiên An cười hì hì
" Vậy mà tôi còn tưởng cậu ấm cậu sẽ không chịu mà khóc nhè chứ?"
" Tôi chỉ khóc nhè khi không mua được đồ tôi thích thôi haha"
" Lần sau cậu còn dở cái chiêu trò đó, tôi sẽ mặc kệ cậu!"
" Vậy tôi sẽ khóc ầm lên rồi bám lấy chân anh như thế này!" Tống Thiên An cười khì khì ôm lấy chân Sâm Đằng.
" Bỏ ra mau! Ngoan ngoãn đi ngủ! Sáng mai tôi còn đi học!"
Tống Thiên An bĩu môi " Trêu có một tí "
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn đều trôi qua một cách bình thường như mọi ngày.
" Này, không về à?" Bạch Hồ vỗ vai Sâm Đằng hỏi
" Đợi đứa nhóc kia!" Sâm Đằng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-bien-thai-tha-toi-ra/2017324/chuong-34.html