Bại hoại, thật sự là một trăm hai mươi ngàn lần bại hoại mà… Ông chép miệng chậc lưỡi. Trong nhà Chu Nghệ Thông toàn là xài hàng hiệu xa xỉ. Nơi dễ thấy nhất ở phòng khách hắn có trưng một bức điêu khắc chạm ngọc. Một tên dân đen nhỏ bé như ông đây làm việc quần quật sắp ọt máu tới nơi mà còn chưa mua nổi một căn nhà, trong khi một bức điêu khắc chạm ngọc trong nhà hắn là đủ để ông mua biệt thự luôn rồi. Trong một phút nông nổi, lòng ông bỗng cuồn cuộn lòng đố kị và ghen ăn tức ở các thể loại. Chu Nghệ Thông, mày sống thì ai chết?
Bình tĩnh lại mà trông thì vợ của Chu Nghệ Thông là một người phụ nữ khá. Nếu không bàn về dung mạo thì tính cách chị ta vừa dịu dàng lại lễ phép. Thật là mù mới gả một cô gái tốt như vậy cho tên Chu Nghệ Thông kia.
“Người làm của nhà tôi đi siêu thị mua đồ rồi, anh thử uống Đại Hồng Bào tôi pha xem.” Bà chủ ân cần bưng trà rót nước cho khách. Ông mỉm cười nhìn bà chủ thiện lương đang ngồi đối diện này mà lòng thật không muốn tổn thương chị ấy lúc nào.
“Cảm ơn chị.” Ông nâng tách trà hớp một ngụm rồi khen hương vị rất tốt, sẵn tiện khen ngợi Mỹ Vân một lần luôn.
“Ha ha, anh Tôn quá khen. Tôi nào tốt như vậy.” Mỹ Vân khiêm tốn bật cười.
Ông muốn nói lại thôi, lắc đầu thở dài, nhìn Mỹ Vân rồi nhìn bụng chị mà chậc lưỡi.
“Anh Tôn, trông anh như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ban-nha-lay-than-gan-no-di/1867845/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.