Đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời. Người như ông đây mỗi ngày không biết bôn ba bốn phía làm quần quật như vậy là vì cái gì. Lúc ban đầu là vì để nuôi Tiểu Mễ và thằng đệ, còn bây giờ là để nuôi Tiểu Mễ và mua nhà cho thằng đệ. Không phải luật hôn nhân nói ai mua nhà thì khi ly hôn được căn nhà sao? Nếu ông mua nhà cho thằng đệ, vậy thì căn nhà kia thuộc về nó rồi.
Kế hoạch là như thế này: Tiều đâu đầu tiên. Ông nhẩm tính thử chi tiêu của cả nhà. Chỉ một năm học Tiểu Mễ thôi là đã tốn hết mấy chục nghìn rồi, tiết kiệm tiền vĩnh viễn là một chủ đề muôn thuở. Cho vay mua nhà không thể không cân nhắc. Ông hỏi Lam Thiếu Bằng, “Vậy vay mua nhà được không?”
“Anh hỏi về vay công quỹ hay vay công thương?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Vay công quỹ và vay không thương có gì khác nhau?” Ông mù mờ về vụ này lắm. Hồi đầu làm kinh doanh thiếu tiền, ông không có vay, đại đa số tiền hàng đều là mượn anh em Hồng Đào hay mượn Phong ca thôi.
“Cách tính lãi suất của hai loại vay khác nhau. Vay công thương vay lãi suất cao, vay công quỹ lãi suất thấp. Nhưng cả hai đều phải trả cho ngân hàng rất nhiều tiền, mua nhà thì nên trả tiền một lần là tốt nhất.” Lam Thiếu Bằng giải thích.
“Vậy nếu anh vẫn vay đề mua nhà, nhưng sau khi anh phát tài thì trả ngân hàng một lần luôn, thế thì tiền lãi sẽ không cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ban-nha-lay-than-gan-no-di/1867842/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.