Nửa cân rượu, vừa đủ với tửu lượng của ông. Ông vốn được gọi là Tôn Tám Lạng* đấy. Ông uống tám lạng, rót cho Lam Thiếu Bằng bảy lạng, thế nào ẻm cũng say cho xem. Tên nhóc ấy làm sao mà uống nổi một lạng cơ chứ. (*Theo đơn vị đo cũ, nửa cân bằng tám lạng, nên mới có câu “Kẻ tám lạng, người nửa cân”)
Gà xào xả ớt, bao tử tái, cá luộc, lẩu dê, quyết tẩm sa tế… Ông yêu nhất là món thịt hấp ở quán Lão Ngũ, hương vị phải nói là ngon vê lờ. Vợ Lão Ngũ làm đồ chua ngon nhất, đặc biệt là món đặc sản Hải Nam dầm ớt và lòng đỏ trứng, cay cay lại chua chua, tựa như hương vị mà Lam Thiếu Bằng mang đến cho ông.
Ông bật nắp chai rượu sứ trắng, rót cho Lam Thiếu Bằng rồi rót cho mình. Lam Thiếu Bằng không muốn uống nhiều, từ chối, “Hùng ca, tửu lượng tôi kém lắm, không uống rượu được đâu. Anh nương tay với tôi đi.”
“Đàn ông nào lại không uống rượu được? Chẳng lẽ cậu không đi ra ngoài xã giao sao? Đừng có nói dối tôi, cậu đã chịu làm bạn tôi thì cùng tôi tạc chén này nào.” Ông cóc quan tâm Lam Thiếu Bằng nói gì, dù sao thì mục đích của ông là chuốc say “mỹ nhơn” mà… Mua ha ha ha ha…
“Hùng ca đã nói như vậy rồi, tôi không uống thì không nể tình Hùng ca. Đến, hai anh em chúng ta cạn một ly trước nào.”
Lam Thiếu Bằng giơ ly lên cười thân thiết với ông, ông lập tức bị mê muội nhìn không ra đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ban-nha-lay-than-gan-no-di/1867823/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.