Ông mày chưa từng làm cái chuyện “mời khách tặng lễ” này bao giờ cả, thật không quen chút nào, nhưng để có thể trơn tru lột đồ của Lam Thiếu Bằng nên có tốn chút tiền thì cũng chẳng nhằm nhò gì.
Xế chiều, ông dạo qua cửa hàng thời trang của mình một vòng. Nhân viên phục vụ ở đây rất chăm chỉ, không thừa dịp ông vắng mặt mà tán dóc quên chào khách như ở những nơi khác.
Cửa hàng của ông khá gần với quán Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ. Mặt tiền cửa hàng xem ra rất lớn, tuy không phải hạng nhất nhưng cũng thuộc tầm trung bình khá. Quần áo và trang sức trong tiệm cũng không quá đắt, giá cả chủ yếu ở mức trung bình kèm theo một số món giá cao.
Ông đi vào bên trong, hai nhân viên cửa hàng lập tức tiến tới.
“Hùng ca, sinh ý buổi sáng coi như tốt. Hùng ca, nghe nói anh mua nhà rồi.” Nhân viên phục vụ Trương Tĩnh cất tiếng cùng giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt tươi cười. Dáng vẻ của cô bé thanh thanh tú tú, mặt tròn, da trắng, khóe miệng khẽ nhoẻn, khiến người ta cảm thấy có chút vui vui không nói thành lời.
Kỳ thật lúc tuyển nhân viên phục vụ, ông đã tính toán đôi chút, định mai mối cô bé này với thằng em trai của ông một phát, gần chợ gần nhà, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Tiếc rằng sau đó hỏi ra thì nước phù sa đã có chủ rồi, mảnh ruộng nhà ông vẫn là một mảnh hoang vu, cỏ dại quanh năm, không người hỏi thăm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-ban-nha-lay-than-gan-no-di/1867821/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.