Thịnh Đường nhìn góc nghiêng của anh, có một khoảnh khắc muốn điên cuồng chửi lại: Đã không biết ăn nói cho tử tế thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn uống cốc trà sữa của anh không được hay sao?
Nhưng “địch chưa sửng cồ, ta đã sửng cồ” là đại kỵ trong cãi vã. Cô cười khẩy, điềm nhiên đáp lại một câu: “Đúng đấy, tôi thích mẫu người như Fan thần. Làm khôi phục bích họa, cái người ta đọ với nhau chính là tinh thần người thợ. Mà Fan thần nhà tôi chỉ luôn chăm chỉ làm việc của mình, có tài năng mà không kiêu ngạo, cái gọi là vinh quang xưa nay đều thuộc về các tác phẩm anh ấy khôi phục. Người như thế xứng đáng được tôn trọng.”
“Có tài năng ư? Chuyện anh ta trả lại bích họa cả giới không ai không biết thì phải? Không lộ mặt, không xuất hiện, làm sao cô dám chắc không phải bởi vì tính cách của anh ta có vấn đề?”
Giang Chấp chậm rãi vươn dài đôi đũa, nhắm thời gian rất chuẩn, lại giật mất miếng lá lách trước Giáo sư Hồ, đồng thời còn đặt vào bát mình không chút khách khí ngay trước ánh mắt ai oán của Giáo sư Hồ.
Nhưng anh không ăn vội, quá nửa cơ thể đổ nghiêng sang, nhướng mày: “Nhà khôi phục bích họa nhiều như vậy, cô thử đổi người xem sao, ưng tôi cũng được.”
Anh vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người trên bàn trở nên kỳ quặc.
Kỳ Dư nhét đầy một miệng thịt, lúng búng nhai, rồi nhìn Giang Chấp, nấc cụt.
La Chiếm đang gắp dở, đũa khựng lại giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-anh-la-thoi-gian/3474078/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.