Hôm đó cũng là Lễ Giáng Sinh, Sở Yên đặc biệt trang trí một cây thông giáng sinh, trên cây có treo tất nhỏ chuông nhỏ, mà dưới tàng cây, quà cáp chất vào chung với nhau. Sở Yên từ phòng bếp ló đầu, nói với Bùi Túc: "Túc tới rồi à, đi chọn một hộp quà đi." Đi tới dưới cây giáng sinh, Bùi Túc liếc mắt nhìn Hà Liêu Tinh, tiện tay cầm một hộp quà màu xanh lam. Hà Liêu Tinh ngồi xổm ở bên cạnh y: "Anh mở ra xem xem." Tối hôm qua cậu đã mở quà Giáng Sinh của mình, là camera Hà Huy mua cho cậu, là loại máy ảnh cậu nhung nhớ trong mộng đã lâu, cậu vui vẻ cả ngày. Xé giấy bọc màu lam nhạt ra, bên trong là một hộp gỗ lớn, một khăn quàng cổ thủ công màu đen nằm ở bên trong, bên cạnh khăn quàng cổ là mấy chiếc kẹo que cầu vồng. Hà Liêu Tinh không mất cơ hội phát ra âm thanh kinh ngạc nho nhỏ: "Oa, cái khăn choàng này mẹ em đan lâu lắm rồi." Khăn choàng cổ sờ lên rất mềm, rất ấm áp, Bùi Túc cất lại đi tới thấp giọng hỏi: "Coi như là món quà đầu tiên mẹ vợ đưa cho anh à?" Mẹ vợ... Tai Hà Liêu Tinh đỏ bừng lên, giả bộ nghiêm túc: "Anh, anh kêu bậy bạ cái gì, đã nói phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!" Nhìn thấy một vệt màu như đậu đỏ giấu trong tóc đen kia của người ta, khóe môi Bùi Túc uốn cong, cố ý đùa cậu: "Vậy em không phải nói là phải giữ khoảng cách à? Khoảng cách này giữa chúng ta, có nên tính là thân mật không?" Hà Liêu Tinh và Bùi Túc quả thật từ từ đến gần, hai cái đầu gần như áp sát nhau, cũng phải trách thói quen ở chung lúc thường của hai người, cảnh báo mức độ một trong đầu Hà Liêu Tinh cũng không phản ứng, cứ như hễ gặp Bùi Túc là sẽ từ nhạy bén biến thành ù lì. Cậu đột nhiên lùi vài bước về phía sau, nhưng bởi vì thời gian ngồi xổm khá lâu, hạ đường huyết, lảo đảo, mắt thấy sắp té xuống, Bùi Túc bước tới dìu cậu một cái, trong con ngươi lặng lẽ lướt qua một nét cười, giơ tay xoa nhẹ tóc cậu. Hà Liêu Tinh hốt hoảng quay đầu lại, thấy không ai chú ý đến bọn họ bên này, yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu lại dỗi trừng Bùi Túc, dọa nạt hơi hung hăng: "Anh, anh đừng có quấy, ngoan một chút." Bùi Túc nhướng mày:... Không chỉ có không bị dọa nạt, trái lại bởi vì người ta quá mức đáng yêu, lại càng muốn đùa cậu. Sở Yên gọi Hà Liêu Tinh vào nhà bếp hỗ trợ, Bùi Túc ở phòng khách cùng Hà Huy chơi cờ tướng. Hà Huy thuở thiếu thời cũng rất thích chơi cờ tướng, thường thường chơi với người khác một lần cả buổi trưa, mà sau khi trưởng thành vì sự nghiệp gấp rút rẽ sóng gió, không có cơ hội chơi cờ tướng gì nữa. Bây giờ có cờ tướng gỗ trắc đỏ, chú yêu thích đến mức mân mê không buông tay, ngứa tay vô cùng, muốn tìm người làm một ván. Bùi Túc ngồi ở đối diện cùng chú chơi cờ. Trong truyền hình vang lên giọng người dẫn chương trình, trong không khí tung bay hương vị đồ ăn, ngoài cửa sổ là gió lạnh căm rét, trong phòng mở lò sưởi, ấm áp dễ chịu. Hà Liêu Tinh không yên lòng giúp làm đồ ăn, cứ không nhịn được mà suy nghĩ Bùi Túc và Hà Huy đang làm gì thế, Bùi Túc liệu có lộ sơ hở trước mặt cha cậu không. Nhân lúc bưng thức ăn ra ngoài, cậu đứng bên cạnh hai người xem đánh cờ. Hà Huy và Bùi Túc chơi cờ hoàn toàn là hai loại phong cách, Hà Huy là trong thành thục mang theo sát khí, thế tiến công hùng hồn, mà Bùi Túc là trầm ổn già dặn, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không nhanh không chậm. Chiến cuộc giằng co không ngừng, Hà Liêu Tinh là người ngoài cuộc, nhìn ra rõ ràng, Bùi Túc đặt bẫy Hà Huy, Hà Huy không phát hiện, đến lúc ý thức được, đã mất hai đại tướng xa mã. Sắc mặt Hà Huy từ từ bắt đầu trầm lại, mà lòng hiếu thắng quá nặng, các nước cờ vốn dĩ rất đẹp bắt đầu liều lĩnh. Hà Liêu Tinh mấy lần không nhịn được nhắc nhở, nhưng lại nín vào. Này mà đổi thành cậu, trong năm bước là chiếu tướng được. Cậu cho là Bùi Túc sẽ thắng trong ba phút, nhưng một loạt hành động khiến cậu vô cùng khó hiểu xuất hiện... Nước cờ nhẹ nhàng của Bùi Túc cũng bắt đầu biến ảo, dường như chịu phải ảnh hưởng của Hà Huy, thế mà lại bị Hà Huy chờ đúng thời cơ, ăn liên tục ba quân cờ. Hà Huy hơi đắc ý: "Ha." Bùi Túc trừng mắt nhìn, dường như không nghĩ tới sai lầm thế này, hơi ảo não. ... Sau đó, Hà Liêu Tinh trơ mắt nhìn Hà Huy dùng ưu thế một nước cờ, thắng Bùi Túc. "Người trẻ tuổi đều háo thắng sốt ruột," đã lâu không cùng ai chơi một ván cờ sảng khoải tràn trề như vậy, còn đánh hay như thế, trên mặt Hà Huy giấu đi ý cười, "Không vội, từ từ mà đi." Hà Liêu Tinh: ??? Cậu đều có thể nhìn ra được ván cờ vừa nãy Bùi Túc mà thừa thắng xông lên sau khi Hà Huy mất cờ, nhất định có thể thắng, hai người này rốt cuộc là làm sao mà đi thành cục diện hoàn toàn tương phản?? Sở Yên trong nhà bếp gọi Hà Liêu Tinh: "Tinh!" Hà Liêu Tinh ơi một tiếng, đi về nhà bếp. Sau khi làm xong một bữa cơm, Bùi Túc và Hà Huy cũng chơi xong ván cờ, Hà Huy vô cùng chưa hết thòm thèm, độ thân thiết giữa hai người tăng lên mười điểm, Hà Huy nhìn thằng nhóc này thật sự là càng lúc càng thích. Khả năng nấu nướng của Sở Yên sau khi trải qua nửa năm tôi luyện, tăng lên độ cao mới, đồ ăn nấu ra trở nên khá ngon. Một bàn thức ăn được đưa lên, canh cá nấu chua, cánh gà coca, bông cải xào, canh thịt bò vò viên,... sắc hương vị đầy đủ. Sở Yên trước tiên múc cho Hà Liêu Tinh một chén súp gà, đoạn múc cho Bùi Túc, cười nói: "Con nếm thử xem mùi vị thế nào, dì hầm lâu lắm." Bùi Túc cầm chén lên, nhấp một hớp, canh gà vào miệng nhạt, dư vị mang theo theo chút ngọt ngào, mùi vị rất ngon: "Ngon lắm ạ." "Bùi Túc cậu ấy cũng biết nấu ăn, tay nghề rất giỏi." Hà Liêu Tinh mở miệng nói, "Cậu ấy nói ngon, vậy thì ngon lắm luôn."
Sở Yên rất kinh ngạc: "Vậy à, không nhìn ra được Bùi Túc cũng biết nấu cơm." Dù sao Bùi Túc nhìn qua như một quý công tử nhẹ nhàng, khí chất lại lạnh nhạt, sau khi biết đến điều kiện gia đình y, Sở Yên cho rằng đứa trẻ như vậy nhất định là được nuông chiều từ bé mà lớn lên. Bùi Túc cười nhạt nói: "Biết sơ thôi ạ, đồ ăn dì làm mới là ngon." Sở Yên thích nhất nghe người khác khen dì nấu ăn ngon, nghe vậy cười đến mức không ngậm được mồm, liền lấy đũa gắp thức ăn cho Bùi Túc. Ăn một bữa cơm, Bùi Túc ăn nói có duyên có giáo dưỡng, tán gẫu với y rất vui vẻ, Sở Yên và Hà Huy nối nhau cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất ưu tú. Sau khi cơm nước xong, Hà Huy kéo Bùi Túc đến xem tin tức kinh tế. Sở Yên dọn bàn ăn, liếc nhìn Bùi Túc ngồi trên sô-pha, không nhịn được hỏi Hà Liêu Tinh: "Trong trường nó có bạn gái không?" Nghe thấy hai chữ bạn gái này, Hà Liêu Tinh hoảng hốt: "Không." "Vậy thì nhất định là có nhiều cô theo đuổi nó lắm." Sở Yên như có điều suy nghĩ mà nói, "Sau này nếu như con tìm bạn đời mà tốt được một nửa như nó thì hay rồi, tuổi con còn nhỏ, ở chung với bạn bè như vậy nhiều nâng cao tầm mắt cũng tốt." Chuông cảnh báo trong đầu Hà Liêu Tinh reo vang, như là một đứa nhỏ yêu sớm dưới mí mắt của người nhà sợ bị tóm: "Con, con và Bùi Túc chỉ là anh em, con, con trước mắt không suy nghĩ hẹn hò yêu đương..." Sở Yên kỳ quái liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mẹ có nói con suy nghĩ chuyện yêu sớm à?" Hà Liêu Tinh im lặng, cảm thấy chính mình cứ không đánh đã khai, sợ đợi tiếp nữa có thể sẽ càng lộ nhiều sơ hở, hốt hoảng trốn vào nhà bếp, hỗ trợ rửa chén. Sở Yên không thích xem tin tức kinh tế, tự mình đi lật tạp chí. Hà Liêu Tinh mang bao tay rửa chén, dòng nước ào ào đổ xuống, trong bồn rửa chén đầy bọt, thỉnh thoảng vang lên tiếng lanh canh mỏng nhẹ của bát đĩa va chạm vào nhau. Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người đến gần, âm thanh trầm thấp mà đầy từ tính ghé vào lỗ tai cậu vang lên: "Nghe nói anh là anh em với em?" Cái đĩa thiếu chút nữa rớt xuống khỏi tay Hà Liêu Tinh. Cậu nghiêng đầu nhìn, Bùi Túc cầm ly nước đứng bên cạnh cậu, một tay chống trên bệ bếp, ống tay áo xám nhạt kéo lên, đùn vài nếp, lộ ra cánh tay gầy mạnh mẽ. Phản ứng đầu tiên của Hà Liêu Tinh là quay đầu về sau nhìn, phát hiện cửa kéo nhà bếp bị đóng lại. Sau khi xác định an toàn, cậu dụ dỗ nói: "Anh làm sao lại là anh em với em, đó đều là nói cho mẹ em nghe." Bùi Túc bước tới gần một bước, để ly nước qua một bên, hai tay chống trên một bên bồn rửa, là tư thế vừa vặn bọc lấy Hà Liêu Tinh từ phía sau, y nghiêng đầu, giọng rất nhẹ: "Vậy à." Hương gỗ thoang thoảng thơm tho trộn với không khí hải dương tán ra trên không trung, cứ như vô số dòng suối âm thầm chảy qua, rõ ràng không chút vết tích, mà lại như một cái móc câu, móc vào quả tim người run run. "Vậy anh là gì của em?" Hơi thở ấm áp phất qua bên tai, chậm chậm mơn man, triền miên mềm nhẹ. Cửa phòng bếp lúc nào cũng có thể bị mở ra, họ ở trong vùng trời nhỏ của nhà bếp này, thân mật áp sát. Đây là loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước nay chưa từng có. Hà Liêu Tinh không nói gì, gò má trắng như tuyết, đườn vòng cung mềm mại, nhưng khi Bùi Túc nhìn kỹ, như là được thoa phấn hồng lên, vành tai từng chút một biến thành màu hồng nhạt. Hồi lâu, cậu trai như không chịu được mà nghiêng đầu, đến gần, hôn lên khóe môi Bùi Túc, nhỏ giọng nói: "Là bạn trai." . . Buổi chiều, Hà Liêu Tinh dắt Bùi Túc lên lầu, cậu không để đối phương đi phòng ngủ, mà là dẫn y vào phòng nhiếp ảnh, gian phòng này toàn bộ đều để trữ ảnh của cậu, là khoảng trời riêng của cậu, lúc thường cả Sở Yên và Hà Huy cũng không cho bước vào. Gian phòng được lát sàn màu be, giấy dán tường màu lam nhạt, trên vách tường bốn phía, treo những bức ảnh khác nhau dựa theo niên đại, từng sợi từng sợi dây thừng phân vách tường thành những ô dài, trên mặt dây có rất nhiều kẹp ảnh, dưới kẹp ảnh hình ảnh lửng lơ. Hà Liêu Tinh giới thiệu cho Bùi Túc: "Đều là em chụp hết đó." Cách nói như đang chia sẻ kho báu của mình với người quan trọng. Bùi Túc biết Hà Liêu Tinh thích chụp ảnh, lần đầu tiên họ gặp gỡ bắt nguồn từ việc Hà Liêu Tinh chụp trộm y, hồi ở trại hè. Y tỉ mỉ mà xem từ bức ảnh đầu tiên. Trong những ảnh này cái gì cũng có chụp, ban đầu là chụp động vật nhỏ, con mèo con cún, còn có mặt trời, đường phố, cây cỏ, nhìn ra được là chụp tùy ý, trong đó có thể cảm nhận được sức sống tràn trề của người chụp. Mà từ từ, phong cách chụp ảnh bắt đầu biến hóa, điểm chuyển đổi là từ hai năm trước. Bắt đầu từ năm trước đó, đại đa số các bức ảnh Hà Liêu Tinh chụp tất cả đều là biển, đại dương vô tận, lúc mặt trời lặn, mặt trời mới mọc từ phương đông, giữa ban trưa, trời trong nắng ấm, mưa to gió lớn, hiền hòa yên tĩnh... đủ loại kiểu dáng. Tầm mắt Bùi Túc đi qua những tấm hình này, dừng lại một lúc lâu, cuối cùng chững lại ở một tấm ảnh biển cả trong đêm trăng. Ánh trăng lấp lánh xa vạn dặm, phảng phất như phủ một tầng ánh sáng trắng bạc lên mặt biển, ngoài khơi vô cùng êm đềm, không có một gợn sóng, mặt trong ngâm trong nước biển, như mỹ nhân trong gương. Hà Liêu Tinh cũng nhìn về phía tấm hình này, do dự một lát, mở miệng nói: "Tấm hình này em thích nhất, có người nói có thể từ tấm hình này cảm nhận được, dường như em đang đợi ai đó." Bùi Túc im lặng nhướng mày, trước đó nhiều lần y đều hiểu lầm ý của Hà Liêu Tinh, cho nên lúc này y không dám vọng động phỏng đoán. Không ngữ tới Hà Liêu Tinh nghiêng đầu nhìn về phía y, giọng nói rất mềm mại: "Em nhất định là đang chờ anh, nói không chừng hồi trại hè đó em thật sự thích anh, nhưng mà em không nhớ được." Khi đó dành cho Bùi Túc hẳn sẽ không phải là tình yêu, mà là đơn thuần rất thích anh trai này.
Nói đến đấy cũng thật thú vị, không biết làm lại tất cả, khi cậu xuống núi không gặp cơn mưa rào, không bị lật xe, cậu cũng không mất trí nhớ, vậy mọi thứ hôm nay có thể nào biến đổi hết không? Thực tế thì cậu mất trí nhớ, hai người cũng tách ra, cách thành phố và một vùng biển, không nghĩ tới quanh co ngoằn nghoèo, lại còn có thể gặp được nhau, rồi sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, tiến tới cùng nhau. Cho nên mới nói, duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu, người duyên mỏng gặp nhau một lần, ngẩng đầu nhìn, rồi cũng đến thế thôi, người có duyên sâu đậm, tựa như từ sâu xa có số mệnh an bài, dù như thế nào cuối cùng rỗi cũng sẽ tương phùng. Bùi Túc rơi vào trầm tư, ký ức dường như bay về hai năm trước, y từ trong lều cắm trại phát hiện Hà Liêu Tinh cuộn tròn, sau đó dẫn cậu rời đi... "Không nhớ rõ thì thôi," Bùi Túc nhàn nhạt nói, "Không cần phải cố nhớ." Hà Liêu Tinh chẳng qua là nhắc tới thôi, ừ một tiếng, tiếp tục dẫn y xem ảnh. Về sau ảnh càng ngày càng ít, bởi vì Hà Liêu Tinh càng ngày càng bận rộn, cũng không có thời gian lại chụp hình. Trên sợi dây cuối cùng kia, trống rỗng. Hà Liêu Tinh chợt nhớ khi Bùi Túc đến Xuân Thành, lúc hai người ở bên bờ biển, cậu chụp trộm một bức của Bùi túc, Bùi Túc cứng rắn yêu cầu cậu xóa bức ảnh. Y nói y không thích chụp ảnh. Thế nhưng sau đó hai người quen biết rồi, Hà Liêu Tinh từng hỏi y, sau này có cơ hội có thể cùng chụp ảnh không, Bùi Túc đồng ý. Bây giờ nhìn mặt tường treo ảnh trống không, Hà Liêu Tinh cảm thấy thật tiếc, liếc mắt nhìn Bùi Túc: "Anh thật sự không thích chụp ảnh?" Bùi Túc im lặng chớp mắt, nhớ tới câu mình nói với Hà Liêu Tinh trên bờ biển ngày đó. Y vào lúc đó, tức giận Hà Liêu Tinh không nhớ được y, tự nhiên không dễ chịu với cậu. Hơn nữa cũng thật sự đáng ngạc nhiên, hồi trại hè bắt đầu từ lúc Hà Liêu Tinh chụp trộm y, từ đó Bùi Túc có thêm một cái đuôi nhỏ, không nghĩ tới hai năm trôi qua, người này dùng phương thức tương tự lần thứ hai cùng y xảy ra gút mắc. Lần này không chỉ thêm một cái đuôi, cả người cậu đều nhét vào. Bùi Túc trong lòng nghi ngờ cái camera của Hà Liêu Tinh có phải là có ma lực thần kỳ gì không. Bùi Túc: "Cũng tạm." Hà Liêu Tinh nở nụ cười: "Bùi Túc, chúng ta từng hẹn cùng nhau chụp ảnh, anh nhớ không?" Lúc trước y đã đồng ý với cậu. Hà Liêu Tinh nhìn y từ trên xuống dưới: "Ngày hôm nay anh cũng đẹp trai lắm, hay là bây giờ chúng ta chụp một tấm?" Bùi Túc có một loại dự cảm không hay, nhăn mặt. Hà Liêu Tinh càng nhìn bộ dạng kia của y càng cảm thấy thú vị, đưa tay kéo y, giọng rất mềm: "Chụp một tấm đi mà." Dưới tình huống thường ngày, Hà Liêu Tinh làm nũng với Bùi Túc, hữu hiệu hơn tất cả, Bùi Túc luôn luôn khó mà chống lại. Lần này đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Hà Liêu Tinh lấy điện thoại di động ra, chỉnh thành chế độ selfie, vô cùng hứng khởi đến gần Bùi Túc, trong lòng tính toán một chút, đưa tay phải ra, ngón tay cái và ngón tay trỏ mở ra, tạo thành một nửa trái tim. Bùi Túc trầm mặc nhìn cậu làm động tác này: .... Vô số từ ngữ trong đầu y gào thét chạy qua. Không chính thức, trung nhị, xấu hổ... Hà Liêu Tinh nhịn cười, nghiêm túc nói: "Làm một trái tim, chứng minh chúng ta rất yêu nhau, Bùi Túc, anh không phối hợp là không thích em đó." Bùi Túc:...... Đại khái là sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý nặng mấy tấn, Bùi Túc phối hợp đưa tay ra, cùng cậu làm một động tác, hai ngón tay hợp lại, tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Mà sắc mặt của y lại viết đầy sự từ chối và tự kỷ, cực kỳ giống bị ép làm việc. Tình cảnh này quá sức là mắc cười, Hà Liêu Tinh sợ mình bật cười, nửa khuôn mặt để trên bả vai Bùi Túc, sau đó ấn xuống nút chụp. Bức ảnh cố định lại hình ảnh trong giây phút này. Cậu trai mặc áo len cao cổ nhạt màu cười tươi như hoa, áp trên bả vai người còn lại, khóe môi cong lên, đồng điếu hiện ra, con ngươi đen cong cong, đổ đầy nụ cười dịu dàng. Một chàng trai khác trên mặt không có biểu cảm gì, vô cùng lạnh lùng, mà lại tương phản cùng cậu làm một trái tim, khóe mắt hướng đến người trên bả vai, nhìn chăm chú vào cậu trai đang mỉm cười, dường như cũng có ẩn hiện một ý cười bất đắc dĩ. Ánh đèn ấm từ trên đỉnh đầu của hai người tung xuống, khiến họ đắm chìm trong ánh sáng, phía sau họ, là rất nhiều mảnh biển xanh lam. Hà Liêu Tinh cúi đầu xem ảnh, càng nhìn càng muốn cười. Cậu nhớ tới lúc mới vừa nhập học, Bùi Túc chỉnh tề, nghiêm túc cứng nhắc, như một người máy tinh vi, cậu khi đó rất nghi ngờ người như thế sau này sẽ không thích ai, cũng hiếu kỳ người đối phương thích sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ cậu biết đến, thì ra là như vậy. Hà Liêu Tinh ngồi ở Bùi Túc bên người, nhẹ nhàng gọi: "Túc." "Ừ?" "Chúng ta sẽ một đời tốt đẹp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]