Đám người bị trói trên cây kia đang kêu gào loạn xạ, mồm miệng không sạch sẽ mà chào hỏi tổ tông Bùi Túc.
Cái góc này vốn thường ít người tới, giờ tự học buổi tối càng trở nên vắng vẻ, cơ bản là không ai đi qua, cái cây lớn ở gần tường rào màu trắng, từng đợt gió rít.
Bốn người bị trói trên cây, sợ mất mật lại không dám gọi bậy, bị gió đêm thổi đến mức cứng mặt.
Lúc này nhìn thấy trước mặt có một cậu trai bước đến, bên cạnh không còn ai khác, họ cực kỳ phấn khởi, kêu khẽ: "Bạn gì ơi? Bạn gì ơi!"
Hà Liêu Tinh đứng trước cây sửng sốt hồi lâu, chần chờ hỏi: "Ai trói tụi bây ở đây?"
Vừa nhắc đến ai trói họ ở đây, cả đám liền phẫn nộ.
"Là cái thằng Bùi Túc đó!"
"Bùi Túc thật sự không phải là người!"
Hà Liêu Tinh đánh giá lên xuống vòng dây thừng trói chặt trên người họ kia, ngẫm lại bộ dáng yếu đuối mong manh lúc thường của Bùi Túc, nửa tin nửa ngờ [1] nói: "Làm sao được, cậu ấy làm gì có khả năng này?"
[1]Nguyên văn: 半信半疑, Hán Việt: "bán tín bán nghi", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ không thể khẳng định là thật hay giả, xuất xứ từ "Cổ trúc thành khúc" – nguồn Baidu
"Sao không! Chính nó! Ra tay độc ác nhất! Một người đánh bốn người tụi tao, tụi tao còn chả có chỗ nào mà đánh lại!"
"Bạn đẹp trai," Ngô Tiềm lớp Bảy nghiêm mặt nói, "mọi người đều là bạn bè cùng trường, giúp chút đi?"
Hà Liêu Tinh hỏi ngược lại: "Sao mày nghĩ tao tới giúp mày?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-alpha-nay-ngot-chet-duoc/1118800/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.