Ngày hôm sau lúc đi vào lớp, Hà Liêu Tinh cả người khí áp cực thấp, quanh mắt có một lớp nhợt nhạt màu đen, trông có chút tiều tụy.
Hà Liêu Tinh thật ra là một người rất mâu thuẫn, mâu thuẫn ở chỗ là tiểu thiếu gia cực độ sĩ diện với một ít việc nhỏ, ngược lại khi gặp chuyện lớn lại rất biết co biết giãn.
Sợ ma vừa vặn nằm trong phạm vi việc nhỏ, mà sợ đến mức cả đêm không ngủ, vậy thì càng mất mặt.
Nói ra thì không có thể nói ra, cả đời cũng không thể.
Cho nên chỉ có thể buồn bực, cho nên dù cậu cứ nghĩ tới Mai Thái là muốn nói mát [1] cũng chỉ có thể kiềm nén.
[1]Nguyên văn: 口吐芬芳, Hán Việt: “khẩu thổ phân phương“, ngôn ngữ mạng, cụm từ phổ biến để thay thế cho lời chửi tục; “phân phương” ý chỉ hương thơm, nói tục được coi là miệng thối, vì vậy hương thơm này là hương thơm che giấu sự trào phúng, mỉa mai – nguồn Baidu
Đây đại khái là lòng tự trọng đặc biệt của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi phá bĩnh.
Bảy giờ bắt đầu tự học buổi sáng, mà Hà Liêu Tinh đến sớm nửa giờ, cái chuyện đến sớm này để trêи người ai cũng là chuyện bình thường, nhưng mà đặt trêи người Hà Liêu Tinh, lại rất mới lạ.
Cho nên người đi vào lớp học dù là vô tình hay là cố ý, đều sẽ liếc hai con mắt về hướng này.
Ngón tay thon dài của Hà Liêu Tinh khoát lên trêи bình thủy tinh, bởi vì tinh thần không quá tốt, không đọc sách cũng không chơi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ten-alpha-nay-ngot-chet-duoc/1118775/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.