Có lẽ thứ duy nhất khiến cô ấy không thể rời xa tôi, chính là trói buộc cô ấy... giam cầm, độc chiếm lấy cô ấy!
...___*___...
Tề Nặc Khê ngước đầu lên nhìn trần nhà được trang trí hoa văn cầu kỳ, sau đó lại nhìn xuống tấm thảm trải sàn màu đỏ tía. Cô đứng lên đi về phía cửa sổ, khẽ tựa vào khung cửa. Tề Nặc Khê thở dài.
Từ hôm quay về từ bữa tiệc dành riêng cho thương nhân đó đến này, chỉ vì cô gặp riêng Âu Định mà Tề Hiên đã không cho cô đặt chân ra ngoài... Nhưng từ trước đến nay có bao giờ cô được ra ngoài đâu. Lúc nào cũng chỉ biết quanh quẩn trong căn biệt thự rộng lớn không bóng người này.
Đột nhiên Tề Nặc Khê muốn trồng một loài hoa nào đó, cô nhìn mảnh vườn tàn úa không lấy một cái cây. Trong lòng có chút lạnh lẽo trống vắng theo.
Phía cửa vang lên tiếng động mạnh, Tề Nặc Khê quay đầu lại nhìn. Tề Hiên mùi rượu bám khắp người, nồng đậm đến mức khó ngửi. Anh lao đến chỗ cô, ôm lấy cơ thể gầy yếu, phả hương rượu lên chiếc cổ trắng ngần.
"Khê Khê! Em nhất định không được đi đâu hết, phải ở lại nơi này với anh. Nhất định..."
Tề Hiên nói năng lộn xộn, dựa cả cơ thể to lớn vào người Tề Nặc Khê. Cô đỡ lấy vai anh dìu về phía giường ngủ. Khẽ nhìn gương mặt anh tuấn đang say ngủ, trong lòng Tề Nặc Khê dâng lên một cảm giác chua xót, cô tự hỏi bản thân rốt cuộc tại sao anh ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-tien-sinh-cho-em-dung-khi-de-yeu-anh/2791729/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.