Lại đi qua một ngày, Dịch Thư Nguyên từ bên trong rương tìm ra một ít quần áo, một thân thẳng tắp, cùng một chiếc khăn nho mộc mạc, tuy rằng cổ xưa, nhưng sau khi đọ với dáng người hắn thấy hẳn là có thể mặc.
Đây cũng là trang phục duy nhất trong rương không có vết khâu vá, nguyên bản có vài bộ quần áo, mấy năm nay đã sớm lấy ra sửa đổi hoặc là cắt may.
Vừa tới thế giới này, Dịch Thư Nguyên còn rất gầy gò, bây giờ trên mặt cũng đã nhiều them ít thịt.
Dịch Thư Nguyên rửa mặt, ở trong phòng mình sửa sang lại tóc, lấy một con dao nhỏ, cạo râu trên mặt từng chút một, đứng ở trước gương đồng là của hồi môn của mẫu thân, thần sắc của hắn cũng hơi lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau đó thay quần áo, mang theo khăn nho, chờ Dịch Thư Nguyên mặc xong ra khỏi phòng xá, trực tiếp đem người Dịch gia sợ đến ngây người, quần áo dán sát dáng người thon dài, bước chân vững vàng đi có nho phong, hơn nữa cạo râu, cùng lúc trước so sánh quả thực thoát thai hoán cốt!"Huynh trưởng?"Dịch Bảo Khang đi tới sững sờ hỏi một câu, tựa hồ cảm thấy mình có chút hoa mắt.
"Đây là, đại bá?" "Đại bá?"Những người khác trong Dịch gia cũng kinh ngạc không thôi, vợ của Dịch Bảo Khang là Triệu thị càng che kín cái miệng há to, vẻ mặt khó có thể tin, ngay cả đứa nhỏ cũng sững sờ ở nơi đó.
Bề ngoài này khiến Dịch Thư Nguyên vui vẻ một chút, quả thật còn hơn đời trước, về phần phản ứng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-thuyet-hong-tran-dich-vip/4382921/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.