Sau khi đưa người lên xe, Phong Thành đi vòng qua đầu xe vào ghế lái, Tiêu Ninh ngồi ở trên ghế, sắc mặt không được tốt lắm. Phong Thành thấy vậy đưa tay rờ trán, nhẹ giọng hỏi, “Em có thấy đau ở đâu không?” 
Tiêu Ninh lắc đầu cười, “Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.” Giấc mộng tuy ngắn ngủi nhưng lại có cảm giác như dài cả một đêm. Hiện giờ nhắm mắt lại, Tiêu Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói buồn bã của Phong Thành. Nhưng Phong Thành đang ở ngay bên cạnh anh, nơi anh có thể đưa tay tới. Phong Thành xích lại gần và ôm anh vào lòng, “Tiểu Ninh, em có tâm sự sao, có thể nói cho anh nghe được không?” 
Tiêu Ninh lại lắc đầu, “Hiện tại em không muốn nói.” 
Phong Thành không có miễn cưỡng, chỉ hỏi, “Muốn về nhà không?” 
“Không muốn.” 
Phong Thành cười anh, sau đó nói, “Được.” 
Khi xe từ trên đỉnh núi vào thành phố đã là mười giờ, phong cảnh ngoài cửa sổ không xa lạ gì, chỉ là Tiêu Ninh không hiểu sao Phong Thành lại đưa anh tới đây. Phong Thành không nói, anh cũng không hỏi. 
Xe đi dọc theo quốc lộ rộng thênh thang lướt nhanh qua rừng trúc rợp bóng, chạy được vài phút đã thấy thấp thoáng bóng dáng một biệt thự sân vườn, Phong Thành mở cửa, bảo an ở cửa sau khi nhìn thấy biển số xe thì cho vào. Biệt thự sân vườn chiếm một diện tích lớn, sau hơn mười năm sẽ là một khu thương mại sầm uất với nhiều trung tâm thương mại và khách sạn khác nhau. Nơi đây đã trở thành nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-thuy-truong-luu/1249492/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.